Chương 279: Cảnh giới Nguyên Anh ngươi khoác lác như cảnh giới Độ Kiếp
Ngao Ngự giống như cảm nhận được gì đó, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn, không nhai linh quả cũng không dám tiếp tục ăn, cuối cùng dứt khoát nuốt xuống.
Sở Duyên ở bên cạnh cũng vui vẻ vì yên tĩnh, nhắm mắt dưỡng thần, đợi Tô Càn Nguyên bắt đầu so đấu.
Hắn muốn hiện thực vả mặt đám người này.
Khiến những người này nhìn kỹ xem, cái gì gọi là đầy bồn đầy bát.
Khoảng một lúc lâu sau.
Hạt châu trên bàn đều phát sáng lên.
Đại biểu đợt thứ hai bắt đầu.
Sau đợt thứ hai sẽ là vòng thứ ba, cũng là thời gian tổ ba của Tô Càn Nguyên thi đấu.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu thấy thế, nhao nhao cúi người thi lễ với Sở Duyên, sau đó bắt đầu xem.
Sở Duyên thấy thế, cũng cầm lấy hạt châu, rót pháp lực vào quan sát đám đệ tử Thánh Địa so đấu.
Hắn cũng rất tò mò, đệ tử của Thánh Địa khác sẽ có sức chiến đấu thế nào.
…
Bên kia.
Trong một bí cảnh trên đảo nhỏ.
Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập cùng một chỗ, trong đó Diệp Lạc và Trương Hàn đang nói chuyện phiếm.
“Nhị sư đệ à, ta mới xem lại cuộc chiến của đệ, sao ta thấy đệ giống như rất có ý kiến đối với kiếm tu vậy nhỉ? Hay là nói, là có ý kiến với sư huynh ta?”
Diệp Lạc cười hì hì nhìn Trương Hàn, hồ lô bên hông lóe lên, giống như đòi bay ra.
“Đại sư huynh, đâu có chuyện đấy, ta chỉ muốn bày ra phong thái của Vô Đạo Tông mà thôi, đâu có nhằm vào kiếm tu.”
Gương mặt Trương Hàn cứng ngắc một giây, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, cười ấm áp nói.
“Thật sao?”
Diệp Lạc giống như cười châm chọc nói.
“Thật!”
Trương Hàn gật đầu, nghiêm túc nói.
“Thôi, lần sau đệ có thể nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, thì lập tức giải quyết đi, cố gắng đừng để lộ quá nhiều chiêu thức, Đại Bỉ vạn tông lần này, vẫn có mấy người có chút thú vị.”
Diệp Lạc có vẻ đăm chiêu nói.
“Còn có người khiến đại sư huynh cảm thấy thú vị sao? Là ai thế?”
Trương Hàn nghe thấy thế, lập tức tràn ngập hứng thú.
Thực lực của Diệp Lạc mơ hồ vượt qua cảnh giới Độ Kiếp, có thể khiến Diệp Lạc cảm thấy thú vị.
Vậy ít nhất phải là cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ.
“Người tên Diệp Vũ, còn có người tên Diệp Trần, còn cả Diệp Cực, Diệp Đồng, Lâm Lang.”
Diệp Lạc nói ra mấy cái tên.
Mấy người này, hắn ta đều từng gặp mặt, có thể cảm nhận được khí tức cường đại từ trên người đối phương.
“Người trong tộc đại sư huynh đấu loạn sao?”
Vẻ mặt Trương Hàn cổ quái hỏi.
“Cái gì mà người trong tộc, đệ đang nằm mơ à.”
Diệp Lạc trợn to mắt.
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người quay mặt về phía Tô Càn Nguyên.
“Tam sư đệ, đối thủ của đệ tên Mã Liên kia, chỉ là tên tuổi lớn mà thôi, ta từng gặp một lần, thực lực kém đến mức đáng thương, có lẽ chỉ có thực lực cảnh giới Nguyên Anh, không biết lấy đâu ra tên tuổi, vậy mà lớn như thế, đệ phải cẩn thận một chút, đừng một quyền đánh chết người ta.”
Diệp Lạc thản nhiên nói.
Nghe thấy những lời này.
Tô Càn Nguyên ngồi cách đó không xa gương mặt âm trầm.
Thực lực cảnh giới Nguyên Anh?
Con mẹ nó cảnh giới Nguyên Anh mà khoác lác lên như cảnh giới Độ Kiếp?
Uổng công lão ta cảm thấy, phải khổ chiến một trận.
“Đại sư huynh, ta đã biết.”
Tô Càn Nguyên gật đầu trả lời.
Diệp Lạc còn định nói gì đó.
Một tia lưu quang nhanh chóng bay tới, quay xung quanh bên cạnh Tô Càn Nguyên.
Đây là thông báo với Tô Càn Nguyên sắp bắt đầu so đấu, muốn Tô Càn Nguyên tiến vào bí cảnh chuẩn bị.
Tô Càn Nguyên thấy thế, không kéo dài thời gian nữa, lúc này đi tới lối vào bí cảnh…
Trong bí cảnh cỡ nhỏ.
Trên một ngọn núi.
Hai tia lưu quang lóe qua.
Cơ thể Tô Càn Nguyên xuất hiện trên cự thạch, toàn thân tràn ngập sát khí, dẫn tới không gian trong bí cảnh nổi lên từng tầng gợn sóng, giống như sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào.
Bên kia ngọn núi.
Một lão giả tóc xám trắng đón gió mà đứng, một tay chống lưng, tràn ngập phong cách, rất có tư thế của cường giả tuyệt đối.
“Đây thực sự là cảnh giới Nguyên Anh sao, đại sư huynh không gạt ta chứ?”
Tô Càn Nguyên nhìn thấy lão giả này, trong đầu lập tức xuất hiện chút hoài nghi.
Thực sự là lão giả trước mặt quá khí phách.
Nhìn kiểu gì cũng giống cảnh giới Độ Kiếp.
Hoàn toàn không giống một cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng đại sư huynh nói với lão ta, người này nhiều nhất là cảnh giới Nguyên Anh.
Rốt cuộc người này là cảnh giới Nguyên Anh hay cảnh giới Độ Kiếp đây?
Tô Càn Nguyên đang nhìn chằm chằm lão giả tên “Mã Liên” này.
Lão giả “Mã Liên” đương nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của Tô Càn Nguyên.
“Người trẻ tuổi, ngươi nhìn ta làm chi?”
Trên mặt Mã Liên xuất hiện nụ cười hòa ái, mở miệng nói.
“Không có việc gì.”
Tô Càn Nguyên thu hồi tầm mắt, xua tay.
Tâm tính phóng chậm lại.
Cho dù là cảnh giới Độ Kiếp hay cảnh giới Nguyên Anh, dù sao lão ta cũng phải chiến đấu.