Chương 280: Ta sơ suất 1
“Người trẻ tuổi, trước khi chính thức giao chiến, chúng ta làm giới thiệu trước đi? Ta ấy à, là người của Hỗn Nguyên Môn Thánh Địa Cảnh Châu, tên là Mã Liên, chính là người đứng đầu lôi pháp một đời trẻ tuổi đương thời.”
Mã Liên chắp tay, cười nói chuyện với Tô Càn Nguyên.
Trong ngôn ngữ thần thái, tràn ngập phong phạm của cường giả.
“Vô Đạo Tông, Tô Càn Nguyên.”
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi nói.
“Vô Đạo Tông sao? Ta từng nghe nói tới, tông môn ẩn thế Đông Châu! Hai đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu trước chiến đấu, đều dành thắng lợi.”
Mã Liên cười nói.
“Đúng vậy, trận này ta cũng sẽ thắng.”
Tô Càn Nguyên gật đầu, nói như vậy.
“Thắng sao? Người trẻ tuổi, cho dù ngươi là người của tông môn ẩn thế Đông Châu, nhưng không khỏi quá tự đại rồi, ta là một tay Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên, ngay cả mấy Thiên Kiêu họ Diệp kia, cũng không dám nói thắng ta, người trẻ tuổi, vậy mà ngươi dám mở miệng nói thắng ta?”
Mã Liên vẫn bày ra gương mặt tươi cười, không có bất cứ tức giận gì, giống như vô cùng dễ tính.
Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên không trả lời.
Lão ta cảm thấy, không có gì để nói.
Đợi bắt đầu so đấu, dùng thực lực mà nói tốt hơn.
“Người trẻ tuổi, sao ngươi không nói chuyện?”
Mã Liên không có ý định câm miệng, vẫn đang nói chuyện.
“Vị đạo hữu này, đợi bắt đầu so đấu, ngươi ta lấy thực lực có vẻ dễ nói hơn.”
Tô Càn Nguyên nhíu mày, giống như có chút bực bội.
“Chuyện này… Ngươi thực sự cảm thấy có thể thắng ta sao?”
Mã Liên có chút trầm mặc, nhưng vẫn mở miệng một lần nữa.
Tô Càn Nguyên chẳng muốn trả lời.
Mã Liên ở trên ngọn núi đối diện không hiểu sao có chút hoảng loạn.
Đối thủ này, không giống đối thủ bình thường mình gặp.
Vậy mà ngay cả hứng thú nói chuyện với lão ta cũng không có.
Đúng là gặp một tên lỗ mãng?
Đường đường là đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu, vậy mà là một tên lỗ mãng sao?
Trước đây lão ta giao chiến với người khác, đều là lão ta lấy ngôn ngữ áp bách người khác, bởi vì lão ta từng luyện một số công pháp đặc biệt, âm thanh rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác.
Lão ta muốn khiến đối phương sinh ra ảo giác lão ta là cường giả, ảo giác không đánh lại lão ta.
Sau đó lão ta lại dùng bí pháp nào đó, khiến thực lực trong thời gian ngắn đạt tới nửa bước cảnh giới Độ Kiếp, sau đó đánh bại người khác.
Nhưng mà đệ tử của tông môn ẩn thế Đông Châu trước mặt này, vậy mà không dựa theo cách lão ta hay làm.
Tên lỗ mãng, đúng là tên lỗ mãng!
“Người trẻ tuổi, ngươi…”
Mã Liên còn định nói gì đó.
Lão ta còn chưa kịp nói xong.
Một tia lưu quang đột nhiên bay từ đằng xa tới.
Cùng với lưu quang bay tới.
Một giọng nói cũng vang lên theo.
“Bắt đầu chiến đấu!”
Tô Càn Nguyên đứng trên cự thạch nghe thấy giọng nói này, Địa Sát Chi Khí trên người nồng đậm hơn vài phần, đôi mắt nhìn chằm chằm Mã Liên.
“Cho ngươi một cơ hội, ngươi ra tay trước đi.”
Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng nói.
“Người trẻ tuổi, ngươi đừng quá ngạo mạn!”
Sau khi Mã Liên nói xong, động tác trên tay không chậm, khí tức trên người không hiểu sao tăng tới nửa bước cảnh giới Độ Kiếp.
Xì xèo…
Trong lòng bàn tay lão ta, một cây roi lôi quang ngưng tụ mà thành.
Mã Liên bắt đầu múa may lôi tiên, vung về trái một cái, vung về phải một cái, tiên ảnh liên tục, lôi quang nhấp nháy, uy thế ngập trời.
Tô Càn Nguyên ở đối diện thấy thế, hai tay chắn trước ngực, dự định chống đỡ sóng thương tổn.
Nhưng hai tay lão ta mãi mà không cảm nhận được công kích tới.
Tô Càn Nguyên ngây ngẩn cả người.
Lão ta cúi đầu nhìn.
Hai bên bên cạnh đều có vết roi xuất hiện.
Phía trên vết roi tràn ngập điện quang.
Không đánh trúng sao?
Khóe miệng Tô Càn Nguyên giật giật, ngẩng đầu nhìn về phía Mã Liên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đều có chút xấu hổ.
Mã Liên là xấu hổ mình không đánh trúng.
Tô Càn Nguyên xấu hổ, vì sao lão ta rút ngẫu nhiên lại rút ra đối thủ như thế.
Đại sư huynh và nhị sư huynh rút ngẫu nhiên, đối thủ yếu kém thì yếu kém.
Nhưng ít ra còn có thể có tiếng cũng có miếng đánh.
Nhưng đối thủ mình rút ngẫu nhiên, là thứ đồ chơi gì đây.
Nhìn có vẻ mạnh, nhưng trên thực tế, là tên cùi bắp.
Vung cây roi đều không đánh trúng người.
Tô Càn Nguyên không biết người như vậy sao đủ tư cách tham gia Đại Bỉ vạn tông.
“Thôi, ngươi đi xuống đi.”
Tô Càn Nguyên không có hứng thú tiếp tục đánh.
Đôi mắt lão ta nhìn chằm chằm Mã Liên.
Hai chân phát lực, lực lượng khủng bố đánh vỡ cự thạch dưới chân lão ta.
Cả người Tô Càn Nguyên giống như hóa thành thiên thạch, lấy thế khủng bố khó mà miêu tả xông về phía Mã Liên.
“Đợi, đợi đã…”
Mã Liên còn muốn nói gì đó, nhưng căn bản không có cơ hội mở miệng.
Tô Càn Nguyên chỉ nhấc lên uy thế, đã trực tiếp khiến lão ta ngã xuống.
Nhưng lão ta ngã xuống, không có nghĩa quả đấm của Tô Càn Nguyên không hạ xuống.