Chương 283: Nghi ngờ của Đạm Đài Lạc Tuyết
Chỉ đợi Đại Bỉ vạn tông kết thúc, lại tìm sư tôn hỏi một chút.
Đạm Đài Lạc Tuyết suy tư.
Ngay khi nàng suy tư.
Trên mặt kính hồ cách nàng không xa, một tia quang mang hiện lên.
Ngay sau đó.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc chế phục tông môn màu lam nhạt xuất hiện trên mặt kính hồ.
Đạm Đài Lạc Tuyết lập tức hoàn hồn, khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi này.
Khi nàng thấy người đàn ông trẻ tuổi này, kinh ngạc một chút.
Chỉ thấy bên hông người đàn ông trẻ tuổi cột lấy lá bùa màu vàng.
Đây là tu hành phù lục sao?
Nhưng tu sĩ tu hành phù lục, có cần luôn mang theo nhiều lá bùa màu vàng như vậy không? Bỏ vào túi trữ vật không được sao?
Đạm Đài Lạc Tuyết có chút nghi ngờ.
Người đàn ông trẻ tuổi tiến vào bí cảnh lại mở miệng trước.
“Đạo hữu là Đạm Đài Lạc Tuyết đệ tử của Vô Đạo Tông đúng không? Tại hạ là người của Hoán Tiên Các, tên là Sở Hòa, cũng là đối thủ lần này của đạo hữu, đạo hữu, chúng ta chỉ so tài, có thể nương tay thì cố gắng nương tay, ngươi cảm thấy thế nào?”
Người đàn ông trẻ tuổi chào một tiếng, giống như rất sợ Đạm Đài Lạc Tuyết, nói.
“Ừm… Đạo hữu, ngươi mang theo nhiều lá bùa trên người như vậy làm gì?”
Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn không nhịn được hỏi.
“Lá bùa sao? Đạo hữu, ta là người tu hành phù lục, trên người mang theo một số lá bùa, không quá đáng đúng không.”
Sở Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua lá bùa ở eo mình, mở miệng hỏi.
“Không quá đáng, nhưng mà… Vì sao đạo hữu không đặt mấy thứ này vào trong túi trữ vật?”
Đạm Đài Lạc Tuyết truy hỏi.
“Ba túi trữ vật đều bỏ đầy… Khụ khụ, không thể bỏ thêm, nhưng lá bùa để bên hông, có vẻ dễ dàng thi pháp hơn.”
Sở Hòa ho khan hai tiếng, vội vàng giải thích một câu.
Đạm Đài Lạc Tuyết ở cách đó không xa cũng nghe thấy nửa câu giải thích sau.
Vẻ mặt nàng hơi bất đắc dĩ.
Ba túi trữ vật đều bỏ đầy sao?
Người này…
Hình như người này rất sợ nàng.
Nhưng hai bọn họ chưa từng gặp mặt, không có lý do phải sợ nàng.
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi suy nghĩ một lát, chỉ trong nháy mắt nàng hiểu rõ.
Người tên Sở Hòa này, hẳn là bị hình ảnh ba sư huynh của nàng đối chiến với đối thủ dọa sợ?
Đại sư huynh của nàng một chiêu miểu sát, nhị sư huynh vung một đống trận pháp, tam sư huynh thì càng khoa trương hơn, một quyền thiếu chút nữa đánh chết người, nhưng may mà minh chủ của liên minh tu tiên giả đến kịp thời, mới ngăn lại được.
Ba vị sư huynh đều như vậy.
Có lẽ Sở Hòa này cho rằng người của tông môn ẩn thế đều hung tàn như thế, cho nên mới sợ nàng đúng không?
Nghĩ như vậy, Đạm Đài Lạc Tuyết không biết nên nói gì cho phải.
“Yên tâm đi, đạo hữu, ta biết ngươi sợ cái gì, ta không hung bạo như ba vị sư huynh, ngươi yên tâm.”
Đạm Đài Lạc Tuyết vô cùng bất đắc dĩ giải thích một câu.
Nghe thấy những lời này.
Sở Hòa ở một bên sửng sốt một lát.
Lúc này mới ngẩng đầu, đánh giá Đạm Đài Lạc Tuyết cẩn thận.
Hắn ta đúng như Đạm Đài Lạc Tuyết suy nghĩ, có chút sợ Vô Đạo Tông, thực sự là ba đệ tử của Vô Đạo Tông trước đó, đều quá hung bạo.
Hắn ta vốn trực tiếp bỏ quyền thi đấu.
Nhưng bên tông môn hắn ta nói, bỏ quyền quá mất mặt, bảo hắn ta làm thế nào cũng phải đánh một trận.
Cho nên hắn ta mang theo một đống phù lục tính phòng ngự, lại đây đánh một trận.
Nhưng mà bộ dạng của đệ tử tông môn ẩn thế Đông Châu trước mặt này thật xinh đẹp, hẳn là không hung bạo đúng không?
“Ừm, như vậy rất tốt.”
“Yên tâm, đạo hữu, lần này chắc chắn là ngươi thắng, nhưng mà chúng ta đấu hai chiêu, ta cũng trở về ăn nói được, ngươi xem như vậy thế nào?”
Sở Hòa nhẹ nhàng thở ra, đề nghị nói.
“Được.”
Đạm Đài Lạc Tuyết gật đầu.
“Vậy thì cảm ơn đạo hữu, phần ân tình này của đạo hữu, ta sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội, sẽ cùng luận đạo với đạo hữu!”
Sở Hòa vội vàng nói.
Thấp thỏm trong lòng cũng buông xuống.
“Ừm.”
Đạm Đài Lạc Tuyết thản nhiên gật đầu, không nói gì thêm.
Sở Hòa ở phía đối diện thấy thế, còn định nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, một tia lưu quang lướt qua.
“Bắt đầu chiến đấu.”
Một giọng nói vang lên trong ngoài mặt kính hồ.
Khi âm thanh này vừa vang lên.
Bàn tay trắng nõn của Đạm Đài Lạc Tuyết vươn từ trong ống tay áo ra, tay chỉ lên trên.
Ong ong ong…
Nhất thời, cả bí cảnh chấn động lên.
Từng đường vân kim sắc giống như từ trong hư không chui ra, lấy tốc độ khó có thể miêu tả, nhanh chóng bao trùm cả mặt kính hồ.
Trong đường vân kim sắc tràn ngập Thiên Địa Chi Uy, giăng khắp nơi, giống như muốn biến cả bí cảnh thành bàn cờ.
Khi đường vân kim sắc hoàn toàn giăng khắp bí cảnh.
Bốn phía đều dâng lên bức tường vô hình, bao vây cả bí cảnh.
Vô số người vốn đang quan sát trận chiến này trực tiếp bị bức ra ngoài, không có cách nào quan sát.