Chương 296: Khôi lỗi chi đạo
“Không sai, nàng tên là Tô Hề, là đệ tử sư tôn mới thu nhận, cũng là tiểu sư muội của các ngươi.”
Sở Duyên không giấu diếm, gật đầu thừa nhận.
Những lời này vừa nói ra.
Đám Diệp Lạc đều là đôi mắt sáng lên.
Sư tôn thừa nhận, người này chính là tiểu sư muội của bọn họ.
Nhìn Tô Hề quần áo cũ nát, trên mặt dơ dáy bẩn thỉu, bọn họ đều tò mò.
Có thể khiến sư tôn nhận làm đồ đệ, chắc chắn trên người có chỗ nào xuất chúng.
“Ngũ sư muội Tô Hề đúng không? Ta là nhị sư huynh của muội, sao trên người muội lại mặc y phục như vậy, còn cầm con rối, nhị sư huynh dẫn muội đi thay xiêm y sạch trước.”
Trương Hàn lộ ra nụ cười ấm áp, tiến lên trước muốn chào hỏi Tô Hề.
“Đi đi, ngươi chăm chỉ tu luyện, Lạc Nhi, chuyện dẫn sư muội đi tắm rửa giao cho ngươi.”
Sở Duyên vội vàng xua tay.
Nói đùa, lão âm hiểm Trương Hàn này, hắn đâu dám để Tô Hề đi theo?
Nhỡ đâu không may bị dẫn thành thiên tài, chẳng phải hắn khóc cũng không có nơi để khóc sao?
So với Trương Hàn, vẫn là Diệp Lạc khiến hắn yên tâm hơn một chút.
Ừm, hắn cảm thấy đại đệ tử này của hắn không xấu.
Để Diệp Lạc dẫn theo Tô Hề đi chỉnh lại cách ăn mặc, vẫn tốt hơn một chút.
“Xin nghe theo lệnh của sư tôn.”
Diệp Lạc đi ra, cúi người thi lễ với Sở Duyên.
Hắn ta lập tức đi tới bên cạnh Tô Hề, cười nói hai câu với Tô Hề, đại khái là bảo Tô Hề đi theo hắn ta.
Tô Hề ngẩng đầu nhìn về phía Sở Duyên.
Sau khi nhận được sắp xếp của Sở Duyên, thì ngoan ngoãn theo sau Diệp Lạc rời đi.
Sở Duyên nhìn Diệp Lạc dẫn Tô Hề rời đi, ngầm gật đầu, đang chuẩn bị rời khỏi đại điện.
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, dừng bước lại, nhìn về phía Trương Hàn.
“Hàn Nhi, ngươi cũng đừng nhàn rỗi, đến thành trì phàm tục mua một số tượng gỗ trở về, phải chọn cái đẹp chút.”
Sở Duyên mở miệng nói.
Trương Hàn: “…”
Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy sư tôn nhà mình đã thay đổi.
Không cho hắn ta chiếu cố tiểu sư muội, bày ra uy nghiêm của sư huynh thì thôi.
Bây giờ còn sai hắn ta đi mua tượng gỗ gì đó.
Sư tôn không thích hắn ta rồi.
Hay là nói, bởi vì hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, cho nên sư tôn nghiêm khắc với hắn ta?
Ôm nhiều tâm tư, Trương Hàn quay mặt về phía Sở Duyên mở miệng.
“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, lát nữa đệ tử sẽ đi.”
Trương Hàn không dám làm ra vẻ trước mặt sư tôn nhà mình.
Hắn ta không dấu vết liếc mắt ra hiệu với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, nhắc nhở bọn họ, đừng quên chuyện bọn họ cần hỏi.
Làm xong những chuyện này, hắn ta thành thật rời khỏi đại điện.
Sở Duyên thấy thế, chẳng muốn nói gì nữa, nói qua loa với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết hai câu, bảo bọn họ chăm chỉ tu luyện, chuẩn bị rời đi.
Khi Sở Duyên sắp bước ra ngoài điện, thì bị Tô Càn Nguyên gọi lại.
“Sư tôn, xin đợi một lát!”
…
Trong đại điện.
Sở Duyên dừng lại quay đầu nhìn đồ đệ đầu trọc Tô Càn Nguyên.
Không rõ vì sao đồ đệ này lại gọi hắn lại.
“Càn Nguyên, ngươi còn chuyện gì sao?”
Sở Duyên quay đầu hỏi một câu.
“Sư tôn! Đệ tử còn có một chuyện muốn hỏi sư tôn.”
Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc tỏa sáng, mở miệng nói.
Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết mặc quần áo xanh cũng nhìn chằm chằm sư tôn nhà mình, đối với vấn đề này, rõ ràng là nàng cũng rất để tâm.
Chẳng qua nàng thường nhìn về phía Tô Hề mới rời đi, giống như đang tự hỏi gì đó, trong đôi mắt màu vàng thường lóe lên hào quang.
“Hỏi đi.”
Sở Duyên không chú ý tới Đạm Đài Lạc Tuyết, nhìn chằm chằm Tô Càn Nguyên, rất tò mò đối phương muốn hỏi hắn chuyện gì.
“Chuyện đó, sư tôn, người biết chủng tộc tên là Cộng Công không?”
Tô Càn Nguyên kiên trì hỏi.
“Chủng tộc Cộng Công? Có đủ loại tộc sao?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, hỏi ngược lại.
“Hả? Sư tôn, ta không biết, lúc trước ta nghe sư tôn nói về Vu Tộc, ta tò mò tìm đọc một lát, nhưng không điều tra được tin tức gì, chỉ tra được hai chữ Cộng Công, cho nên đặc biệt tới hỏi sư tôn, có phải Cộng Công cũng là một chủng tộc hay không?”
Tô Càn Nguyên mê mang hỏi.
Những lời này vừa nói ra.
Trái lại Sở Duyên ngẩn người, cứng ngắc đứng đó.
Có chút kinh ngạc.
Cái gì?
Vu Tộc thực sự tồn tại sao? Đây không phải là hắn dựa theo internet văn học kiếp trước mò mẫm ra sao?
Chẳng lẽ thế giới này thực sự có Vu Tộc?
Nhưng mà dựa theo lời Tô Càn Nguyên nói, là sau khi tìm đọc, mới tìm được hai chữ Cộng Công, như vậy cho dù Vu Tộc thực sự tồn tại, cũng chỉ là lịch sử ở thế giới này đúng không?
Chỉ có thể nói, có lẽ thế giới này thực sự từng tồn tại Vu Tộc.
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Duyên chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Vẻ mặt sững sờ ở trong mắt Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, lại khác biệt.
Hai người liếc nhau một cái, khẽ gật đầu.
Quả nhiên!
Sư tôn biết “Cộng Công” này, sư tôn đang hồi ức lại chuyện cũ!
Sư tôn là nhân vật tồn tại trong thời đại đó!