Chương 305: Quá khứ của Tô Hề 1
“Được rồi, về chuyện thời đại chân chính của sư tôn, lưu truyền trong đám đệ tử đồng lứa chúng ta là được, nhưng trăm ngàn lần đừng để người khác biết rõ, nhìn bộ dạng của sư tôn hẳn là không muốn những người khác biết được.”
Diệp Lạc lắc đầu cười nói.
Ba người khác đều gật đầu, bày tỏ đã rõ.
“Nhưng mà đại sư huynh, bên tiểu sư muội, hẳn là nên nói một chút đúng không?”
Trương Hàn gật đầu, mở miệng hỏi.
“Bên tiểu sư muội đương nhiên phải nói một tiếng, lát nữa người nào rảnh, đi nói với tiểu sư muội một tiếng là được, chỉ cần là đệ tử đồng lứa chúng ta, đều có thể nói.”
Diệp Lạc chậm rãi nói.
“Đại sư huynh, ta đề nghị viết một cuốn sách về thời đại của sư tôn, đặt sách trong điện Truyền Pháp.”
Sư tôn chắc chắn sau này còn nhận đồ đệ, như vậy sau này không cần tự mình nói với sư muội khác.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nghĩ một lát, môi son khẽ mở nói.
Những lời này vừa nói ra.
Trương Hàn trợn to mắt.
Sau này sư tôn còn nhận đồ đệ sao?
Sư tôn sắp phi thăng rồi mà? Còn nhận đồ đệ làm gì?
Nhưng nghĩ lại, lần này sư tôn đã nhận một tiểu sư muội, nói không chừng sau đó còn nhận đồ đệ.
Nhưng vì sao sư tôn gần phi thăng, còn nhận đồ đệ?
Chẳng lẽ vì lo lắng sư tôn phi thăng xong, Vô Đạo Tông không có ai tọa trấn, không đủ chiến lực?
Có khả năng này.
Trương Hàn nghĩ như vậy, hắn ta đã hiểu ra.
Vô Đạo Tông hiện giờ, không có ai ngoài sư tôn, cũng không có chiến lực chân chính thuộc loại cao.
Nói chiến lực cao nhất, là chỉ những lão quái vật cảnh giới Độ Kiếp, giống như Sở Thiên Ngân tông chủ của Minh Tiên Thánh Tông.
Đối mặt với cường giả cấp bậc này.
Trương Hàn không nắm chắc mình có thể chiến thắng.
Nhưng đối với Vô Đạo Tông mà nói, vẫn không đủ.
Vô Đạo Tông có quá nhiều thứ bị tông môn khác mơ ước.
Ví dụ sư tôn không có ở đây, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều chuyện.
Sư tôn chắc chắn lo lắng điểm này.
Trương Hàn im lặng ghi nhớ.
Bên kia Diệp Lạc nghe lời Đạm Đài Lạc Tuyết nói, cũng thấy khả thi.
“Sư muội, chuyện này… Có thể thì có thể, nhưng mà viết tin tức như vậy, có thể biên thành một quyển sách sao?”
Diệp Lạc chần chừ một lát nói.
“Đại sư huynh, có thể viết huy hoàng của Vô Đạo Tông chúng ta nữa, còn có lịch sử lớn dần của mấy chúng ta, cùng với pháp quyết tu luyện, đều có thể viết lên, viết thành một quyển sách.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhắc nhở.
“Có thể, đề nghị này của sư muội hay lắm.”
Trương Hàn và Tô Càn Nguyên cũng đồng ý, cảm thấy rất khả thi.
Tuy phương pháp tu hành của bọn họ kỳ lạ, mà người khác hoàn toàn không có cách nào phục chế, nhưng điện Truyền Pháp của Vô Đạo Tông bọn họ không phải chỉ dùng để cho đệ tử học tập đạo pháp.
Từ trước tới nay Vô Đạo Tông truyền đạo không truyền pháp.
Tác dụng của điện Truyền Pháp, chỉ để cho đệ tử chơi đùa mà thôi.
Không phải học tập chân chính.
Bọn họ đúng là có thể viết quá trình lớn dần và phương pháp tu hành vào sách, đặt vào trong điện Truyền Pháp.
“Nếu chúng ta đều cảm thấy khả thi, vậy đợi Đại Bỉ vạn tông kết thúc, về tông thì làm chuyện này đi.”
Diệp Lạc gật đầu nói.
“Đại sư huynh, chúng ta không cần nói một tiếng với sư tôn sao?”
Tô Càn Nguyên nói.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua tẩm điện Sở Duyên đang ở, cẩn thận suy tư một lát.
“Chuyện này thì không cần.”
“Loại việc nhỏ này còn định quấy rầy sư tôn, chúng ta cũng quá vô dụng, chuyện này do ta xử lý, không cần phải quấy rầy sư tôn.”
Diệp Lạc nói.
“Được, vậy thì do đại sư huynh chủ trì đi.”
Trương Hàn cũng đồng ý.
Đương nhiên Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đều không có ý kiến.
Bốn người làm ra quyết định đối với chuyện này, sau đó nói chuyện phiếm lần nữa.
Sau khi nói một lát, bốn người tách ra, chuẩn bị mỗi người về mỗi nơi, chuẩn bị lượt tiếp theo của Đại Bỉ vạn tông.
…
Cùng lúc đó.
Trong tẩm điện của Tô Hề.
Lúc này.
Tô Hề đang ở trong tẩm điện, cầm một túi đựng đồ trong tay.
Những con rối được nàng chuyển từ trong túi trữ vật ra.
Một lát sau, từng con rối rơi lên trên mặt đất.
Trước khi con rối kích phát, không khác gì con rối bình thường, chỉ cỡ lòng bàn tay, nhưng nhìn vô cùng uy vũ.
Tô Hề không đi nhìn những con rối đó, ánh mắt của nàng rất tự nhiên rơi vào người Hải Tinh khác.
Nàng có một loại cảm giác.
Hải Tinh này rất bất phàm.
Hải Tinh này chắc chắn là một bảo vật, hơn nữa sư tôn tự mình mở miệng, Hải Tinh này đúng là một bảo vật vô cùng khó lường.
Sư tôn tặng nàng bảo vật này, không thể nghi ngờ là một loại khẳng định, càng muốn nàng tham ngộ bảo vật này.
Nhưng mà…
Nàng không rõ lắm.
Tô Hề im lặng nhìn Hải Tinh trên tay, không biết xuống tay từ đâu.
Không biết nên tiến hành lĩnh ngộ thế nào.
Nàng hoàn toàn chưa từng tiến hành tu tiên.
Đối với chuyện này không có quá nhiều hiểu biết, càng không biết nên tham ngộ bảo vật kiểu gì.