Chương 306: Quá khứ của Tô Hề 2
“Tham ngộ, là nhìn chằm chằm Hải Tinh này, sau đó nhìn ra thứ gì sao? Hình như không phải vậy…”
Tô Hề có chút nghi ngờ.
Nhưng mà nàng không dám đi hỏi sư tôn.
Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, có chút khiếp sợ, còn rất coi trọng lòng tự trọng.
Mọi chuyện đều liên quan tới quá khứ của nàng.
Tô Hề suy nghĩ, thì không dừng lại được nữa.
Tay nàng nắm chặt Hải Tinh, đôi mắt có chút hoảng hốt, giống như trở lại quá khứ của nàng.
Nàng vốn là công chúa vương triều cường đại một phương trong giới phàm tục Trung Châu, từ nhỏ sống cuộc sống vô ưu vô lo, nuông chiều từ bé.
Vốn dựa theo quỹ tích nhân sinh thông thường, nàng hẳn là đợi tới khi trưởng thành, kiểm tra tư chất, bái nhập tông môn tu tiên.
Nhưng tiệc vui chóng tàn…
Trong một đêm, vương triều của bọn họ sụp đổ.
Nhưng vì cha nàng không muốn cúi đầu với tông môn tu tiên một phương, không muốn ký kết một số điều ước mang tính sỉ nhục, cho nên tông môn tu tiên một phương khiến vương triều của bọn họ sụp đổ.
Nàng từ công chúa của vương triều lưu lạc thành ăn xin, gian nan sống sót…
Nghĩ tới đây.
Trong mắt Tô Hề không khống chế nổi xuất hiện tức giận…
…
Trong tẩm điện, hai tay Tô Hề nắm chặt Hải Tinh.
Trong mắt nàng lóe lên tức giận.
Chỉ vì một việc nhỏ mà thôi.
Tông môn tu tiên khiến vương triều của bọn họ sụp đổ, khiến vô số con dân chết thảm trong náo động này.
Mạng người như cỏ rác…
Đương nhiên là Tô Hề cũng biết, không phải tất cả tông môn tu tiên đều như vậy.
Cho nên lửa giận của nàng, chỉ nhằm vào tông môn tu tiên hủy diệt vương triều của bọn họ mà thôi.
Nếu nàng còn là ăn xin, mãi đến khi chết đi, đương nhiên là nàng sẽ không sinh ra báo thù gì.
Nhưng hiện giờ nàng bái nhập tông môn ẩn thế cường đại một phương, nàng sẽ trở nên mạnh hơn! Đương nhiên nàng phải báo thù.
Nhưng mà hiện giờ…
Tô Hề hơi cúi đầu nhìn Hải Tinh trên tay nàng.
Phương pháp trở nên mạnh đã ở trong tay nàng.
Chỉ có điều phải xem nàng có thể nắm giữ hay không.
Nàng nhất định phải nắm giữ!
Tô Hề im lặng nói với mình trong lòng.
Nàng nghĩ tới đây, lập tức dời mắt nhìn Hải Tinh trên tay.
Tô Hề không biết cái gì gọi là tham ngộ.
Cho nên nàng dùng biện pháp ngu ngốc nhất.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.
Nàng muốn dựa vào biện pháp này, đi tìm hiểu Hải Tinh này.
Không hề nghi ngờ, loại biện pháp này khó mà có hiệu quả.
Cho dù Tô Hề nhìn chằm chằm Hải Tinh này kiểu gì, Hải Tinh vẫn không nhúc nhích như cũ.
Trong tẩm điện chỉ trong nháy mắt yên bình lại.
Tô Hề cứ lẳng lặng đứng như thế.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Tinh trên tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tô Hề vẫn không cảm nhận được bất cứ tham ngộ gì, nàng cũng không cảm thấy có không kiên nhẫn gì, vẫn dùng biện pháp ngu dốt này.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên Tô Hề cảm thấy Hải Tinh trước mặt giống như cử động một cái, lại giống như quanh người nàng có kim quang lóe lên.
Điều này khiến tinh thần nàng chấn động.
Nhìn kỹ lại.
Bỗng nhiên ngoài điện có âm thanh truyền tới.
Khiến Tô Hề sửng sốt một lát.
Nàng sửng sốt một lát, lập tức cảm thấy Hải Tinh trước mặt và kim quang xung quanh đều biến mất.
Toàn bộ giống như chưa từng xảy ra.
Tô Hề ngây người một lát, cảnh nàng mới thấy là ảo giác sao?
Không đợi Tô Hề nghĩ nhiều, nàng quay đầu nhìn bên ngoài điện.
Vừa rồi ngoài điện truyền tới một âm thanh, nàng còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Đại môn tẩm điện của nàng còn chưa đóng cửa, vẫn ở trạng thái mở ra.
Cho nên nàng liếc mắt một cái thấy được nhị sư huynh Trương Hàn đứng ở cửa đại điện của nàng, làm gì đó với cung điện của sư tôn bên cạnh cung điện của mình.
Tô Hề thấy thế, vội vàng đặt Hải Tinh xuống, đi ra ngoài.
Trương Hàn đứng ở cửa đại điện đương nhiên cũng chú ý tới tiểu sư muội nhà mình.
“Sư muội, sao cửa tẩm điện của muội không đóng?”
Trương Hàn lộ ra nụ cười ấm áp, mở miệng nói.
“Tham kiến nhị sư huynh, ta, ta còn chưa kịp đóng.”
Tô Hề nói một câu, đôi mắt rất tò mò nhìn tẩm điện của sư tôn nhà mình, lại nhìn Trương Hàn một lát.
Rất tò mò, vừa rồi vị nhị sư huynh này làm gì tẩm điện của sư tôn.
“Ừm, đúng lúc sư huynh có chuyện muốn nói với muội một lát, muội ra ngoài rất đúng lúc, sư muội, muội còn nhìn tẩm điện của sư tôn làm gì? Muội đang nghĩ vừa rồi sư huynh đứng ở đây làm gì đúng không?”
Trương Hàn nhìn vẻ mặt Tô Hề, mơ hồ có chút suy đoán.
“Ừm…”
Tô Hề khẽ gật đầu.
“Ta đang thêm một tầng trận pháp che chắn âm thanh ở tẩm điện của sư tôn, vừa rồi tới đây mới phát hiện, vậy mà tẩm điện của sư tôn không có bất cứ trận pháp nào bảo vệ, chuyện này sao được, hơn nữa tẩm điện của sư muội ở ngay bên cạnh tẩm điện của sư tôn, vì tránh quấy rầy tới sư tôn, nên ta bố trí một lát.”
Trương Hàn cười nói.