Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 310: Thiên Kiêu Diệp Vũ 2

Chương 310: Thiên Kiêu Diệp Vũ 2
“Diệp Vũ sao? Vị Thiên Kiêu của chủ mạch nhà họ Diệp bái nhập Thánh Địa Vô Cực sao?”
“Đúng vậy! Chính là hắn! Ở bên ngoài đồn vị này là Thiên Kiêu gần con đường phi thăng nhất!”
“Trái lại Diệp Vũ này rất thú vị, nói thật, trước đây khi người này còn chưa mạnh dần, ta từng đến mời chào hắn, không nghĩ tới bị từ chối, chậc chậc, lúc trước chẳng muốn so đo mà thôi, vậy mà lần này được ghép đôi với đệ tử của Vô Đạo Tông, coi như hắn xui xẻo rồi.”
“Nếu như Diệp Vũ này bị đánh bại, vậy việc vui lớn lắm, được xưng là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, vậy mà ngay cả ngàn đều không vào được.”
“Diệp Vũ này, nói không chừng sẽ không thua thì sao? Đây đều là nói không chừng, nhưng mà dù sao lần này chúng ta có trò hay để coi rồi…”
“Không thua sao? Ngươi nhìn Sở tiền bối xem, thản nhiên như vậy, chắc chắn là cảm thấy đệ tử của mình có thể thắng, với ánh mắt của Sở tiền bối, có khả năng nhìn nhầm sao?”
Mấy người đều đang truyền âm trao đổi.

Lối vào bí cảnh.
Bốn đệ tử của Vô Đạo Tông đều tụ tập ở đây.
Khi bọn họ biết được đối thủ ghép đôi của mình, tất cả vốn không cảm thấy thú vị.
Nhưng khi bọn họ biết vậy mà đối thủ ghép đôi của Tô Càn Nguyên lại là Thiên Kiêu Diệp Vũ tiếng tăm lừng lẫy Trung Châu xong, tầm mắt cả đám đều nhìn về phía Tô Càn Nguyên.
“Không phải, đại sư huynh nhị sư huynh tứ sư muội, mọi người nhìn ta như vậy làm gì? Ta không có khả năng thua được.”
Tô Càn Nguyên châm chọc nói.
“Đừng cảm thấy đệ sẽ thua, chỉ là cảm thấy vận may của đệ rất tốt, đối thủ ghép đôi của mấy bọn ta đều rất yếu, đối thủ của đệ rất thú vị.”
Diệp Lạc lắc đầu cười, mở miệng nói.
“Không sai, bọn ta không thấy đệ sẽ thua, nếu đệ ngay cả Diệp Vũ đều không đánh lại, vậy đệ rất mất mặt.”
Trương Hàn cười nói.
Tuy tươi cười của hắn ta rất ấm áp, nhưng khiến người ta cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp họa.
Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tam sư huynh nhà mình.
“Người này ta chắc chắn thắng được, nếu ngay cả Diệp Vũ đều không đánh lại, ta còn không biết xấu hổ tiếp tục làm đệ tử của sư tôn sao? Đúng rồi, đại sư huynh, hai người đều họ Diệp, huynh có hiểu rõ về Diệp Vũ này hay không? Có mà nói, có thể nói với ta.”
Tô Càn Nguyên mắc cỡ ngại ngùng nhìn về phía Diệp Lạc.
Nghe thấy những lời này.
Diệp Lạc lập tức hết nói nổi.
Bởi vì đối phương họ Diệp, cho nên tới tìm hắn ta sao?
Theo hắn ta biết, trên Đại Bỉ vạn tông, có gần nửa người họ Diệp, chẳng lẽ hắn ta còn biết tất cả?
Hơn nữa nếu dựa theo suy luận của lão tam, Tô Hề cũng họ Tô, có phải lão tam cũng biết nội tình của Tô Hề hay không?
Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên đang đôi mắt sáng rực, có chút hết nói nổi, lắc đầu.
“Tin tức về Diệp Vũ này, ta cũng chỉ biết một chút, chỉ có thể nói, người nọ là một Thiên Kiêu, một Thiên Kiêu xứng với tên thực.”
“Ta và Diệp Vũ này chỉ chạm mặt từ xa, thực lực đúng là rất được, cho nên tam sư đệ, trận chiến này đệ phải cẩn thận.”
Diệp Lạc dặn dò.
“Chuyện này… Sư đệ đã biết.”
Tô Càn Nguyên cười khổ gật đầu.
Trận chiến này, hắn ta thực sự phải cẩn thận.
Nếu bị đánh bại ở vòng thứ hai này, vậy thì hắn ta sẽ làm mất hết thể diện của sư tôn.
“Ừm, đệ có cần linh bảo hay không? Cần mà nói, sư huynh có thể cho đệ mượn.”
Diệp Lạc nghĩ một lát, mở miệng nói.
“Đại sư huynh, ta là tu sĩ luyện thể, không có pháp lực, căn bản không khống chế được linh bảo.”
Tô Càn Nguyên xua tay, vẫn từ chối.
“Không, tuy đệ là tu sĩ luyện thể, nhưng không tính để đệ tự mình khống chế, linh tính của linh bảo rất mạnh, ta có thể bảo linh bảo tự chủ giúp đệ chiến đấu.”
Diệp Lạc mở miệng nói.
“Đây không phải là gian dối sao…”
Tô Càn Nguyên sửng sốt một lát, nói.
“Cái gì gọi là gian dối? Đây gọi là sư huynh đệ trong tông trợ giúp! Huống hồ chúng ta không rót pháp lực vào, là linh bảo tự mình ra tay, liên quan gì tới gian dối, trong quy củ của người ta không viết không thể làm như vậy.”
Diệp Lạc vỗ đầu Tô Càn Nguyên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Những lời này vừa nói ra.
Vẻ mặt Tô Càn Nguyên kỳ lạ.
Trên quy củ không viết không thể làm như vậy sao?
Đó là vì đệ tử đồng lứa căn bản không có mấy người có linh bảo.
Thế hệ trước cũng không vứt bỏ mặt mũi làm chuyện như thế.
Không đợi Tô Càn Nguyên nói gì.
Diệp Lạc ở bên cạnh đã lấy Vô Tẫn Kiếm Hồ ra, đưa cho Tô Càn Nguyên.
“Đây là Vô Tẫn Kiếm Hồ, ta đã dặn dò, thời cơ thích hợp sẽ ra tay trợ giúp đệ, Hoang Kiếm không cho đệ, tính tình của Kiếm Linh Hoang Kiếm rất nóng nảy.”
Diệp Lạc nói như vậy.
“Chỗ nhị sư huynh không có linh bảo khác, Thiên Địa Đồ này đệ cầm đi, vào thời khắc quan trọng, đệ trực tiếp lấy ra, đập người đối diện là được.”
Trương Hàn thấy thế, cũng lấy Thiên Địa Đồ của mình ra, giao cho Tô Càn Nguyên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất