Chương 319: Thiếu người không 1
“Khụ khụ, Sở tiền bối, thứ này ngươi có hài lòng không?”
Lâm Bộ vội vàng nói với Sở Duyên.
“Không tệ.”
Sở Duyên gật đầu.
Giọng nói mang theo ý tán thưởng.
“Vậy tiền bối, vãn bối có thể mời tiền bối làm một việc không?”
Lâm Bộ vội vàng mở miệng lần nữa.
Những lời này vừa nói ra.
Trên mặt Sở Duyên vốn mang theo chút tươi cười, nhưng ngay sau đó tiêu tán đi.
Đã nói sao có kẻ ngốc đưa tiền như vậy được.
Tùy tiện ném cho lệnh bài do linh thạch thượng phẩm chế tạo ra.
Nói một lúc lâu, vậy mà có chuyện cần hắn giúp…
Hay là… Hay là trả đồ cho đối phương?
Không!
Đồ đã tới tay hắn, sao có thể trả cho đối phương.
Sở Duyên chỉ có thể kiên trì, nhìn về phía Lâm Bộ.
“Việc gì?”
Sở Duyên dò hỏi.
“Sở tiền bối, gần đây tông môn nhà ta vì một số nguyên nhân không thể kháng cự, tông môn không có cách nào tiếp tục đứng sừng sững, cho nên muốn dời xa Trung Châu, ý của vãn bối là, muốn đến Đông Châu, tiền bối cảm thấy thế nào?”
Lâm Bộ liếm mặt nói.
“Ý của ngươi là, ngươi muốn chuyển đến Đông Châu đúng không?”
Sở Duyên sửng sốt một lát, hơi kinh ngạc.
Ngươi muốn đi thì đi.
Hỏi ta làm gì.
Chẳng lẽ Đông Châu còn là của ta sao?
“Đúng vậy, Sở tiền bối, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lâm Bộ vội vàng truy hỏi.
“Vậy… Vậy thì đi.”
Sở Duyên ngẩn người, thuận miệng nói.
Dù sao Đông Châu không phải nhà hắn mở, đối phương muốn đến, hắn còn có thể ngăn cản sao?
Sở Duyên không biết rằng.
Một câu này của hắn vang lên.
Lâm Bộ nhẹ nhàng thở ra.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế ở bên cạnh chỉ có thể ngầm nghiến răng.
Ở trong mắt bọn họ, Đông Châu không hề nghi ngờ là sân nhà của Vô Đạo Tông.
Muốn quang minh chính đại tiến vào Đông Châu, nhất định phải có được sự đồng ý của Vô Đạo Tông.
Mà lúc này Sở tiền bối nói như vậy, giống như đồng ý cho Thánh Địa Vô Cực tiến vào Đông Châu, còn nói trước mặt bọn họ, không phải thừa nhận mối quan hệ giữa Thánh Địa Vô Cực và Vô Đạo Tông ư.
Đây không phải là có ngụ ý, Vô Đạo Tông bảo kê cho Thánh Địa Vô Cực…
Nếu bọn họ đi tìm Thánh Địa Vô Cực tính toán, vậy thì phải nghĩ tới sự tồn tại của Vô Đạo Tông…
Nhưng mà dưới tác dụng của lệnh bài, có thể khiến Sở tiền bối động lòng quá bình thường, chuyện này không thể trách Sở tiền bối.
Chỉ có thể oán bọn họ mắt mù, bị chơi ngay dưới mí mắt.
Nghĩ vậy, gương mặt mấy người có chút khó coi, nhưng không tiện nói gì.
Một đám chỉ có thể trừng hạt châu.
Cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chuyện mỗi tên đệ tử đều phải có một linh bảo thượng phẩm bọn họ còn chưa giải quyết.
Bây giờ lại có chuyện khác.
Một đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu không nhịn được, đứng dậy.
“Lâm Bộ, nơi này là tầng ba, không phải nơi ngươi có thể ở lại! Có thể nói mấy câu với Sở tiền bối, đã là cực hạn, ngươi còn muốn tiếp tục ở lại đây?”
Người này kìm nén tức giận nói.
“Dạ, dạ, dạ, Sở tiền bối, vậy ta cáo lui trước, lát nữa sẽ trở lại bái phỏng Sở tiền bối.”
Lâm Bộ nhìn đám đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu, giống như hiểu rõ hành vi việc làm của mình động tới những người này, cười tươi rói, rời khỏi tầng ba.
Sở Duyên ngồi trước bàn nhìn Lâm Bộ rời đi, híp mắt, tâm trạng tốt đẹp hơn.
Thực sự đưa lệnh bài đáng giá như vậy cho hắn đơn giản thế sao?
Chỉ hỏi một câu, có thể chuyển nhà đến Đông Châu hay không?
Sở Duyên vui vẻ.
Mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu liếc nhau một cái, đều khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên trên mặt cả đám xuất hiện nụ cười.
“Chuyện đó, tiền bối, ngươi mới nhận thứ kia… Khụ khụ, còn thiếu người không?”
Một người trong đó cười cứng ngắc đứng dậy.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên thất thần một lát.
Thiếu người ư?
Một lệnh bài do linh thạch làm ra, hắn thiếu người cái gì? Chẳng lẽ thứ đồ chơi này còn cần chia phần? Chuyện này hơi quá đáng.
Hắn là tông chủ của tông môn ẩn thế giả, thiếu tiền không quá đáng đúng không? Một đám các người còn thiếu tiền, chuyện này quá đáng.
Còn muốn phân chia linh thạch tới tay hắn, chuyện này có khả năng sao?
Sở mỗ cảm thấy hoàn toàn không có khả năng.
“Không thiếu.”
Sở Duyên dứt khoát từ chối.
Mấy người giống như sớm có dự liệu, sau khi nghe thấy Sở Duyên nói, tuy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng không thể nói gì hơn.
Nếu đổi lại là người bình thường đạt được lệnh bài, bọn họ chắc chắn dùng tông môn ẩn thế Trung Châu áp bách đối phương.
Cho dù áp bách không được, cũng có thể bức đối phương cùng chia di tích với bọn họ.
Nhưng đổi thành Vô Đạo Tông…
Rõ ràng là Vô Đạo Tông muốn ăn sạch chiếc “bánh ngọt” này.
Bọn họ có thể có biện pháp gì?
Chuyện này chỉ có thể để tông chủ của mỗi tông đi xử lý.
Mấy người nghĩ, dùng bí pháp của mỗi tông môn, truyền chuyện này tới tông của mình.
Sở Duyên thấy mấy người không nói gì thêm, mới thả lỏng cơ thể.