Chương 318: Bồi tội
Đặc biệt bị mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn chằm chằm, hắn không nói lời nào đều đã cảm thấy xấu hổ.
Kìm nén cảm giác xấu hổ, xua tay với Ngao Ngự.
“Đi bảo hắn tiến vào.”
Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi nói xong.
Hắn hơi di chuyển người một lát, chắn phía trước Tô Hề.
Nhỡ đâu thực sự đánh nhau, hắn không muốn đồ đệ bảo bối này của hắn bị thương.
Đây là đồ đệ đầu tiên sắp bị hắn dạy thành phế vật.
Bên kia.
Ngao Ngự nghe tông chủ nhà mình mở miệng, vội vàng đứng dậy, đi tới mở cửa tầng ba.
Vừa mới mở cửa ra, hắn ta thấy được Lâm Bộ ở phía sau cửa.
“Mời, tông chủ nhà ta bảo ngươi đi vào.”
Ngao Ngự mở miệng nói.
Lâm Bộ đứng ngoài cửa nghe thấy thế, vội vàng gật đầu, cất bước đi vào.
Tiến vào tầng ba xong, Lâm Bộ nhìn thấy mấy đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu, nhao nhao gật đầu chào hỏi, một đường đi tới trước mặt Sở Duyên, cúi thấp người, hành lễ vãn bối.
“Lâm Bộ, bái kiến Sở tiền bối!”
Lâm Bộ mở miệng nói.
“Lâm Bộ, ngươi biết tội chưa?”
Vẻ mặt Sở Duyên không chút thay đổi mở miệng.
Dự định dùng một chiêu lớn tiếng dọa người.
Lâm Bộ đang chuẩn bị mở miệng: “…”
Tuy lão ta biết, lần này lão ta tới là bồi tội, nguyên nhân là đệ tử nhà lão ta so đấu lại luôn trốn tới trốn lui, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một lý do.
Tính một cách nghiêm khắc, hình như đệ tử nhà ngươi lấy linh bảo gian dối?
Vì sao ngươi có thể làm được vấn tội đúng lý hợp tình như vậy?
Tiền bối đúng là tiền bối.
Ngay cả phương diện này đều làm đúng lý hợp tình như vậy.
“Lâm Bộ biết tội!”
Lâm Bộ vội vàng hành lễ nói.
“Ngươi biết tội gì?”
Vẻ mặt Sở Duyên không đổi nói.
“Biết… Ồ… Ồ… Ồ… Là Lâm Bộ thỉnh tội thay đệ tử Diệp Vũ!”
Lâm Bộ giật mình nói.
“Cho nên đệ tử ngươi có tội gì?”
Sở Duyên vẫn nhất quyết không tha, mở miệng nói.
“Đệ tử ta… Đệ tử ta chuồn quá nhanh, là tội…”
Lâm Bộ lắp bắp nói.
“Đây xem như là tội sao?”
“Đây… Đây tính.”
“Vậy ngươi tới làm phiền ta, chẳng phải cũng là một tội ư?”
“Lâm Bộ biết tội!”
“Không có chuyện gì thì đừng tới! Lui ra đi!”
“Chuyện này… Sở tiền bối, mong cho vãn bối bồi tội một lát.”
“Cho nên ngươi muốn bồi tội thế nào?”
“Chuyện này… Những thứ này là một ít tâm ý của vãn bối, mong tiền bối nhận lấy.”
Lâm Bộ lấy một lệnh bài linh thạch giống như phỉ thúy trong ngực ra, đưa cho Sở Duyên.
Làm từ linh thạch ư?
Sở Duyên nhìn thấy lệnh bài kia, không dấu vết nhận lấy lệnh bài, kéo Lâm Bộ đứng dậy.
“Cái gì mà bồi tội hay không, tất cả mọi người là người tu tiên, nói chuyện bồi tội làm gì, giới Tu Tiên vốn nhiệt tình!”
“Nào, ngồi một lát đi.”
Sở Duyên cất lệnh bài đi, bộ dạng như không có gì.
“Đa tạ Sở tiền bối, nhưng mà Sở tiền bối, lệnh bài kia là…”
Lâm Bộ đang định giải thích tác dụng của lệnh bài kia.
Nhưng không đợi lão ta giải thích.
Sở Duyên lập tức ngắt lời Lâm Bộ nói.
“Ta đều biết cả.”
Sở Duyên xua tay, bày tỏ hắn đã biết đây là do linh thạch làm.
Cừ thạch, một khối linh thạch làm thành lệnh bài, sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Hơn nữa nhìn chất liệu, hình như không phải linh thạch bình thường, ít nhất cũng phải là linh thạch thượng phẩm.
Bằng hữu này! Sở mỗ nhận!
Chính vì thích người ngốc giao tiền như vậy, khụ khụ, bằng hữu hào phóng như vậy.
“Đúng vậy, sao Sở tiền bối có thể không biết thứ này, là ta sai rồi.”
Lâm Bộ sửng sốt một lát, nghĩ lại, lập tức bình thường trở lại.
Vị trước mặt là cấp bậc “lão quái vật”.
Biết những thứ này không có gì kỳ lạ.
Nhưng mấy người ngồi bên cạnh nhìn thấy lệnh bài này, trong lòng đã có chút không bình tĩnh nổi…
Lầu các, trong tầng ba.
Lúc này, đôi mắt của mấy đại biểu tông môn ẩn thế Trung Châu nhìn chằm chằm bên Sở Duyên.
Nói một cách chính xác, bọn họ là nhìn chằm chằm Lâm Bộ tông chủ của Thánh Địa Vô Cực.
Khi Lâm Bộ lấy lệnh bài phỉ thúy kia ra, tầm mắt bọn họ chưa từng rời khỏi Lâm Bộ.
Trong lòng một đám người nhấc lên sóng to gió lớn.
Bọn họ đều nhận ra khối lệnh bài kia.
Trong truyền thuyết, Trung Châu có bốn di tích còn sót lại từ thời Viễn Cổ, trong đó ẩn chứa các loại bảo vật và truyền thừa từ thời Viễn Cổ.
Đồ trong một tòa di tích, cho dù là tông môn ẩn thế Trung Châu bọn họ đều muốn tranh giành.
Trước mắt chỉ có hai tòa di tích từng được mở ra, đồ trong hai tòa di tích này đều được mấy tông môn ẩn thế Trung Châu bọn họ phân chia.
Lệnh bài mở hai tòa di tích khác, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Nhưng lục tìm khắp Trung Châu đều không tìm thấy.
Không nghĩ tới vậy mà thứ đồ chơi này xuất hiện, Thánh Địa muốn nịnh bợ tông môn ẩn thế Đông Châu lại có lệnh bài mở di tích.
Mấy người này nhìn chằm chằm Lâm Bộ.
Nếu không phải bọn họ bận tâm Sở Duyên còn ở đây.
Nói không chừng bây giờ đã trực tiếp ra tay đè Lâm Bộ lên trên đất.
Lâm Bộ ngồi bên cạnh Sở Duyên thấy thế, không nhịn được tới gần Sở Duyên một chút, nuốt nước bọt.
Khi lão ta lấy miếng linh thạch kia ra, lão ta đã biết.
Nếu Sở tiền bối không bảo vệ lão ta, lão ta sẽ xong đời.