Chương 328: Bạch Trạch
Đỉnh đầu có sừng, đây là Giải Trãi hay là Tỳ Hưu? Hay là Bạch Trạch?
Nhưng con này đều là trước đây hắn xem, sao có thể giống như dị giới này.
Cho nên rốt cuộc bức họa cuộn tròn này là thứ đồ chơi gì.
Sở Duyên bày tỏ mình xem không hiểu.
Nhưng nhìn vẻ mặt con hàng bên cạnh…
Nói không nhìn ra, hình như không quá được.
Hay là tùy tiện bịa ra một con?
Dù sao nếu con hàng này tới thỉnh giáo hắn, vậy chắc chắn không biết động vật trên bức họa cuộn tròn này là gì.
Hắn soạn ra một cái tên đối phương cũng không biết.
Nghĩ như vậy.
Sở Duyên biết rõ hắn phải nói thế nào.
“Sinh linh trên bức họa cuộn tròn này, chính là Bạch Trạch, Bạch Trạch chính là thần thú trong truyền thuyết, hiểu tiếng người, hiểu tình cảm của vạn vật, hiểu mong muốn của vạn vật, chính là tượng trưng cho điềm lành.”
Sở Duyên đặt bức họa cuộn tròn lên mặt bàn, thản nhiên nói.
Hắn vừa nói, vừa chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía mấy người.
Đại biểu của Trấn Thiên Tông nghe thấy tên “Bạch Trạch”, vốn rất tò mò.
Không đợi lão ta nghĩ nhiều cái gì.
Lão ta chợt thấy bức họa cuộn tròn được đặt trên bàn đột nhiên chuyển động dữ dội.
Đại biểu của Trấn Thiên Tông trợn tròn mắt, nhớ tới chuyện tông chủ nhà mình dặn dò.
Nếu sinh linh trên bức họa cuộn tròn được gọi đúng tên, bức họa cuộn tròn sẽ xảy ra biến hóa.
Tông chủ Mạc Thành không nói cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên đại biểu này cũng không biết tình hình cụ thể.
Mà lúc này lão ta nhìn thấy bức họa cuộn tròn run run, cũng hiểu rõ.
Sinh linh trên bức họa cuộn tròn thực sự tên Bạch Trạch!
Đại biểu đứng dậy, vừa định nói gì đó.
Không đợi lão ta mở miệng, thì thấy Sở Duyên tiếp tục nói chuyện, hơn nữa theo lời Sở Duyên nói, bức họa cuộn tròn kia run rẩy càng thêm dữ dội.
Chỉ nghe Sở Duyên chậm rãi mở miệng.
“Thực ra truyền thuyết về Bạch Trạch, chẳng qua là hậu nhân lập ra thôi, Bạch Trạch chân chính, thực ra là ở thời đại nào đó, là yêu soái dưới trướng của một vị Thiên Đế, khi đó không nói tới tượng trưng cho điềm lành gì đó…”
Sở Duyên bắt đầu hình thức lừa gạt của mình.
Hoàn toàn không chú ý tới, bức họa cuộn tròn ở trên bàn phía sau đang điên cuồng run rẩy.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Trên bức họa cuộn tròn giống như có lực lượng gì đó đang vùng vẫy.
Người nào đang ầm ĩ, không thấy hắn đang lừa gạt sao?
Sở Duyên giống như bị tiếng ồn này ảnh hưởng tới, cau mày, bất chợt xoay người lại muốn quát lớn.
Nhưng hắn quay người lại, thì thấy bức họa cuộn tròn bay lên trời…
Bức họa cuộn tròn tự nhiên duỗi thân mà ra như vậy, sinh linh trên bức họa giống như sống lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Duyên.
Chuyện này…
Chuyện này…
Chuyện này…
Thứ đồ chơi này sống lại sao?
Trong lúc này Sở Duyên sững sờ, đôi mắt trống rỗng nhìn bức họa cuộn tròn ở phía đối diện.
Một lát sau.
Bức họa cuộn tròn hóa thành một tia lưu quang, lấy tốc độ không thể bắt giữ, bay ra bên ngoài lầu các, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Sở Duyên vẫn sững sờ đứng ở đó như cũ.
Chuyện này…
Không phải là bắt hắn bồi thường đấy chứ.
“Bức họa cuộn tròn này là của ngươi à?”
Ánh mắt Sở Duyên kỳ lạ nhìn người đại biểu.
“Sở tiền bối… Chuyện này ta cũng không biết là tình huống gì, tiền bối, bức họa cuộn tròn không thấy nữa, ta phải đi tìm một lát, mong Sở tiền bối thứ lỗi cho vãn bối không tiếp được.”
Đại biểu kia thấy bức họa cuộn tròn biến mất, cũng có chút sốt ruột.
Sau khi nói một câu với Sở Duyên, bóng dáng cử động, lập tức đuổi theo hướng bức họa cuộn tròn biến mất.
Sở Duyên nhìn hướng đối phương biến mất, im lặng thở phào nhẹ nhõm.
May mà không cần hắn bồi thường.
Nếu thực sự bắt hắn bồi thường, sợ rằng tiền kiếm được trong Đại Bỉ vạn tông lần này đều phải bồi thường hết.
May mắn…
May mắn con hàng này chạy mất.
Không được, phải nhanh khiến Đại Bỉ vạn tông kết thúc, như vậy hắn có thể về Đông Châu.
Chỉ cần trở về Đông Châu, hắn yên tâm…
Trong khu vực Trung Châu.
Trấn Thiên Tông, trên một ngọn núi, trước động phủ của thái thượng trưởng lão.
Vẻ mặt Mạc Thành hơi bối rối, lại đến nơi này, còn gọi thái thượng trưởng lão ra.
“Công phu dưỡng khí này của ngươi không tốt lắm, nhớ năm đó, tông chủ tiền nhiệm chính là xử lý chuyện gì cũng không sợ hãi, cho dù là chuyện gì, cũng không thể khiến tông chủ tiền nhiệm thay đổi sắc mặt.”
Thái thượng trưởng lão đi từ trong động phủ ra, nhìn thấy vẻ mặt Mạc Thành, không khỏi mở miệng nói.
“Thái thượng trưởng lão, tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu Vô Đạo Tông thực sự liếc mắt một cái có thể nhận ra bức họa cuộn tròn kia, sinh linh trên bức họa cuộn tròn kia là Bạch Trạch!”
Mạc Thành luôn miệng nói.
“Bạch Trạch sao? Thực sự nhận ra à? Xem ra Vô Đạo Tông này là thật, nhưng mà cho dù như vậy, ngươi cũng không nên hoảng như thế, ngươi là tông chủ hiện giờ của Trấn Thiên Tông chúng ta.”
Vẻ mặt thái thượng trưởng lão thay đổi, nhưng vẫn nói chuyện rất vững vàng.
“Sau đó bức họa cuộn tròn giống như sống lại, trực tiếp chạy mất.”
Mạc Thành mở miệng lần nữa.
“Sống… Sống lại sao? Khụ khụ, nhưng mà cho dù như vậy, ngươi cũng không nên hoảng hốt!”