Chương 327: Vi sư nhìn thấu sự kiên cường của ngươi 2
Trong tầng ba.
Sở Duyên dẫn theo Tô Hề và Ngao Ngự quay về nơi này, ngồi xuống ghế.
Khiến Sở Duyên kinh ngạc chính là, trong tầng ba không chỉ có mình hắn, còn có một đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu ngồi ở đó, cúi đầu thưởng thức thứ gì đấy, giống như đang tự hỏi chuyện gì.
Sở Duyên chẳng muốn đi quản đối phương.
Trở lại bàn của mình, hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, người ngồi một mình kia, rõ ràng là đại biểu của Trấn Thiên Tông.
Người này cầm trong tay bức họa cuộn tròn, rõ ràng là đã nhận được mệnh lệnh đến từ Mạc Thành.
Nhưng mà lão ta không biết nên mở miệng thế nào, đi quấy rầy vị Sở tiền bối này.
Nếu khiến Sở tiền bối không vui, vậy chẳng phải xong đời!
Lão ta xem như nhìn ra.
Tông chủ Mạc Thành này không muốn tự mình ra mặt, cho nên quyết định chủ ý, cho dù tình huống thế nào, đều không va chạm với đối phương.
Cho dù là kết quả tệ nhất, cũng chỉ là hi sinh lão ta.
Tông chủ vô cùng độc ác!
Trong lòng người này điên cuồng châm chọc, nhưng không biết nên làm gì bây giờ.
Hay là… Lấy tâm tư thỉnh giáo, cầm bức họa này đi hỏi Sở tiền bối một chút?
Người này lén mở bức họa cuộn tròn ra, nhìn chăm chú.
Sinh vật này đầu chỉ có một góc, cơ thể như sư tử, gương mặt kỳ lạ có chòm râu dê.
Sở tiền bối thực sự biết đây là sinh vật gì sao.
Người này nói thầm trong lòng, nhưng nghĩ tới mệnh lệnh của Mạc Thành, vẫn nghiến răng tiến lên, định dùng phương thức thỉnh giáo, hỏi Sở Duyên một chút…
…
Lầu các, chỗ tầng ba.
Sở Duyên ngồi khoanh chân ở đằng đó, trong lòng yên lặng tính toán, lần này hắn sẽ kiếm được bao nhiêu.
Có những linh thạch này, cho dù thế nào bọn họ trở về tông cũng có thể cải thiện cuộc sống đúng không?
Y sư của Vô Đạo Tông, còn có những điện phủ cần mở ra, đều phải sắp xếp một chút.
Còn xây dựng hai điện phủ giải trí.
Tốt nhất là có thể khiến đám đệ tử đi vào thì sống mơ mơ màng màng.
Khiến những đệ tử này không có tâm tư để ý chuyện tu hành.
Lại sau đó…
Hắn cần phải mua một số bảo vật tu hành.
Dạy đồ đệ thành phế vật cùng với bản thân tu hành.
Đảm bảo sẽ nhanh chóng khiến hắn quật khởi.
Còn có chuyện y phục nữa…
Sở Duyên hơi cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người hắn.
Áo bào trắng này, hắn đã mặc hơn một năm…
Vẫn không có tiền thay y phục.
Nhanh.
Rất nhanh hắn có thể thay!
Hắn muốn thay một bộ y phục ngàn lượng hoàng kim!
Sở Duyên tưởng tượng.
Hắn không cảm nhận được, đại diện của Trấn Thiên Tông đã chạy tới bên cạnh hắn.
“Sở tiền bối.”
Người nọ đột nhiên mở miệng.
Dọa Sở Duyên đang ngồi khoanh chân nhảy dựng lên.
“Ngươi có việc gì?”
Sở Duyên cố nén tâm tư tát vào mặt đối phương, giọng nói mang theo chút ý lạnh, hỏi.
“Chuyện đó, Sở tiền bối, ta nghe nói quý tông truyền thừa tới nay đã 300 vạn năm, vậy hẳn là Sở tiền bối biết rất nhiều chuyện đúng không?”
Người nọ cười cứng ngắc nói.
Nghe thấy những lời này.
Vẻ mặt Sở Duyên sửng sốt.
Truyền thừa…
Truyền thừa 300 vạn năm?
Đây là nói tông môn ẩn thế Đông Châu chân chính đúng không.
Vô Đạo Tông bọn họ đâu có lịch sử truyền thừa lâu như thế.
Tính toán cẩn thận, lịch sử truyền thừa của Vô Đạo Tông bọn họ còn chưa tới 2 năm…
Ngay cả số lẻ của người ta Vô Đạo Tông bọn họ đều không thể so sánh.
Đã đến lúc này, cho dù thế nào, kiên trì cũng cần phải nói tiếp.
“Không sai, bổn tọa từng thấy năm tháng vô tận, biết được hẳn là nhiều hơn các ngươi một chút.”
Ở mặt ngoài Sở Duyên vẫn bày ra dáng vẻ thản nhiên.
“Vậy vãn bối có thể thỉnh giáo tiền bối một chút được không?”
Người nọ vội vàng nói tiếp.
“Ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?”
Sở Duyên kiên trì nói.
“Là thế này, Sở tiền bối, ở chỗ vãn bối chiếm được một bức họa cuộn tròn, nhưng không biết sinh linh trên bức họa cuộn tròn này là gì, cho nên cả gan muốn thỉnh giáo tiền bối một chút.”
Sau khi người nọ nói xong, thì lấy một bức họa cuộn tròn trong túi trữ vật ra, run lẩy bẩy đưa bức họa cuộn tròn tới trước mặt Sở Duyên.
Sợ Sở Duyên nhìn thấu tâm tư muốn thăm dò của bọn họ.
Người nọ lấy bức họa cuộn tròn ra xong, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Duyên, phát hiện Sở Duyên không có bất cứ dị sắc gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia.
Trái lại Sở Duyên không nghĩ nhiều, hắn lấy bức họa cuộn tròn, tâm tư có chút không yên, không biết chính hắn có lừa gạt nổi hay không.
Nghĩ tới đây, hắn im lặng mở bức họa cuộn tròn trên tay ra.
Mới mở bức họa cuộn tròn, thì có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.
Cụ thể là mùi hương gì, hắn không nói rõ được.
Chính là cho hắn hương vị rất cổ xưa, giống như bức tranh này chôn dưới lòng đất đã trên vạn năm lịch sử.
Loại hương vị này không bắt chước được.
Sở Duyên khẽ nhíu mày, dứt khoát trải phẳng bức họa cuộn tròn.
Liếc thấy hình ảnh trong bức họa.
Là một… Động vật?
Đây là động vật gì? Trên đầu có sừng, cơ thể như chó, ồ… Không, đây không phải là chó, trên mặt lại mọc đống lông…
Thứ đồ chơi gì thế này.
Sở Duyên sững sờ một lát.