Chương 340: Ngô Việt mê mang 2
“Thiên sương chi thượng, tự có thể thấy được Vô Đạo Tông, hư hư thực thực, thực thực hư hư, nhìn thấy chưa chắc là tồn tại!”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Sở Duyên xua tay, giọng nói thản nhiên.
Sau khi nói xong, hắn chẳng muốn nhìn Ngô Việt lấy một lần.
Im lặng đặt túi trữ vật vào trong ngực.
Ngô Việt đứng yên tại chỗ, trên mặt có mờ mịt.
“Thiên sương chi thượng, tự có thể thấy được Vô Đạo Tông sao?”
Ngô Việt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Có chút hoang mang, không rõ Sở Duyên nói vậy là có ý gì.
Nhưng lão ta cũng hiểu rõ Sở Duyên không muốn bị quấy rầy, chỉ có thể nhịn, đợi sau này mình chậm rãi suy nghĩ ra…
Trên đảo nhỏ.
Sở Duyên nhìn thấy đám Diệp Lạc xong, cho dù bất mãn đối với khen thưởng, cũng không muốn biểu lộ ra trước mặt đệ tử.
Tốt xấu gì mấy bảo vật này là mấy đệ tử đánh ra cho hắn.
Đối với mấy đệ tử này, thái độ cũng cần tốt hơn một chút.
Sau khi cổ vũ đệ tử một lát.
Sở Duyên lập tức bảo Ngao Ngự biến thành rồng, đưa bọn họ rời đi.
Ngao Ngự bị Sở Duyên nhìn chằm chằm, ngay từ đầu đã không dám nói một chữ không, cũng không dám giải thích hắn ta không phải là tọa kỵ.
Chỉ có thể nói trong lòng đây là một lần cuối cùng.
Còn dùng thân pháp hắn ta là thần thú hộ pháp của tông môn ẩn thế để gây tê mình.
Cho dù Ngao Ngự không vừa ý, nhưng vẫn biến thành Thương Long, dẫn theo đám Sở Duyên bay đi.
Lúc này đám Sở Duyên khởi hành, bay ra ngoài Trung Châu.
Đám Sở Duyên khởi hành rất nhanh.
Thậm chí thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông còn chưa chính thức tuyên bố, bọn họ đã rời đi.
Đợi thứ hạng của Đại Bỉ vạn tông chính thức có.
Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa muốn nhân cơ hội này, tới bái phỏng Sở Duyên.
Nhưng căn bản không có cơ hội này.
Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa còn chưa tới.
Sở Duyên đều đã rời đi, khi rất nhiều tông chủ của Thánh Địa muốn bái phỏng, biết được Sở Duyên đã rời đi, chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Vừa vặn chưa tới một canh giờ.
Trên đảo nhỏ đã trở nên vắng vẻ.
Rất nhiều tông chủ của Thánh Địa đã rời đi.
Không có Sở Duyên ở trên đảo nhỏ, không có bất cứ thứ gì hấp dẫn bọn họ.
Đương nhiên là bọn họ không có khả năng ở đây.
Trong lầu các.
Ngô Việt nhìn vắng vẻ quanh mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đám người này, chính là tới vì Sở tiền bối, Sở tiền bối vừa đi, tất cả đều rời đi.”
“Chậc chậc, cũng được, có bọn họ ở đây, còn bó tay bó chân, đám người này rời đi cũng được.”
“Trái lại Sở tiền bối nói câu kia, rốt cuộc là có ý gì, thiên sương chi thượng, tự có thể thấy được Vô Đạo Tông?”
Ngô Việt ngồi trước bàn ở tầng một, cau mày, cảm thấy rất khó hiểu.
“Minh chủ.”
Bỗng nhiên, một trưởng lão đi tới, mở miệng nói.
Giọng nói lập tức khiến Ngô Việt hoàn hồn.
“Chuyện gì?”
Ngô Việt nâng mắt nhìn về phía trưởng lão.
“Minh chủ, bên tông môn ẩn thế Trung Châu có động tác rất lớn, bên bọn họ có người tới nói một tiếng với chúng ta, bảo chúng ta phối hợp với động tác của bọn họ.”
Trưởng lão kia mở miệng nói.
“Vậy thì phối hợp, lời nói của tông môn ẩn thế, chúng ta có thể phản bác sao?”
Ngô Việt không nâng mắt lên, xua tay nói.
“Dạ, minh chủ.”
Trưởng lão gật đầu, lùi ra chuẩn bị trả lời.
Ngô Việt vốn định tiếp tục suy nghĩ câu nói kia của Sở tiền bối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lão ta đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cái gì?
Tông môn ẩn thế Trung Châu có động tác lớn, bảo bọn họ phối hợp?
Ngô Việt vội vàng cản trưởng lão sắp rời đi.
“Đợi một lát, đợi đã.”
“Ngươi mới nói cái gì? Tông môn ẩn thế Trung Châu có động tác lớn sao? Động tác gì?”
Ngô Việt vội vàng hỏi.
“Minh chủ, bọn ta cũng không biết mấy tông môn ẩn thế Trung Châu có động tác gì, chỉ biết bọn họ liên thủ với nhau, giống như đang tìm thứ gì đó.”
Trưởng lão kia nghĩ một lát, mở miệng nói.
“Tìm thứ gì?”
Ngô Việt cau mày, đứng dậy, nghĩ một lát cũng không hiểu cách nghĩ của tông môn ẩn thế Trung Châu.
Tìm thứ gì đó mà nói, cần mấy tông môn ẩn thế cùng tìm kiếm sao?
Chẳng lẽ là vì Đại Bỉ vạn tông lần này, để lộ lệnh bài mở ra một trong bốn di tích Viễn Cổ Trung Châu, kích thích đám tông môn ẩn thế này, cho nên đám tông môn ẩn thế mới muốn tìm ra lệnh bài khác?
Chuyện này không có khả năng.
Cho dù thực sự muốn tìm lệnh bài mở ra, cũng không nên gióng trống khua chiêng như vậy.
Lặng lẽ tìm kiếm không phải càng tốt hơn ư?
Căn bản không cần phải gióng trống khua chiêng.
Ngô Việt chỉ hơi suy nghĩ một lát, không thể nghĩ ra nên từ bỏ, rốt cuộc tông môn ẩn thế Trung Châu có ý nghĩ gì, lão ta căn bản không thể suy đoán được.
Hơn nữa cho dù suy đoán được, cũng không có tác dụng gì.
Ý nghĩ của tông môn ẩn thế Trung Châu, căn bản không phải lão ta có thể can thiệp.
“Được rồi, đi đi, không sao, tông môn ẩn thế Trung Châu có chuyện gì cần chúng ta phối hợp, cứ phối hợp là được.”
Ngô Việt bảo trưởng lão lùi ra, lão ta lập tức ngồi trở lại bàn lần nữa, suy nghĩ câu nói kia của Sở Duyên.
…
Cùng lúc đó, trong khu vực Trung Châu, trong một vùng dãy núi khổng lồ.
Uy áp vô hình bao phủ nơi này.