Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 343: Dùng tên giả Bạch Chập 1

Chương 343: Dùng tên giả Bạch Chập 1
Ngay vừa rồi, lão ta dùng chút thủ đoạn nhỏ khiến Thương Long kia rơi xuống.
Đám người Vô Đạo Tông ở giữa không trung.
Người nọ lúc trước nhận ra bản thể của lão ta ở lầu các, vậy mà nhìn bên lão ta trước tiên.
Là trùng hợp sao?
Không! Đổi thành người khác có thể là trùng hợp!
Nhưng ở trên người người này, tuyệt đối không phải!
Trong mắt người này còn có chút đờ đẫn, giống như bị dọa sợ.
Chậc chậc, đây là giả vờ đúng không.
Diễn hay lắm.
Nhưng mà muốn sống ở thời đại tàn khốc này, không ngụy trang như vậy không được.
Trong lòng lão giả vô cùng tán thưởng.
Đúng vậy, thời đại tàn khốc.
Thời đại trước đây.
Lão ta cảm thấy, Sở Duyên cũng là người của thời đại trước đây.
Vốn chỉ có chút suy đoán, dù sao Sở Duyên có thể gọi tên lão ta ra, còn có thể nói một số bí mật, rất có khả năng cũng là tàn dư của thời đại kia lưu lại.
Nhưng hiện giờ chính thức nhìn thấy Sở Duyên.
Lão ta chắc chắn thân phận của Sở Duyên giống như lão ta, đều là tàn dư trước đây!
Bởi vì đôi mắt lão ta!
Đôi mắt của lão ta có thể khám phá mọi thứ.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Duyên, lão ta lại phát hiện, cho dù nhìn kiểu gì Sở Duyên vẫn là cảnh giới Trúc Cơ, không nhìn ra được thứ khác.
Quan trọng nhất là ở trong đầu Sở Duyên.
Lão ta không nhìn thấu trong đầu Sở Duyên.
Giống như có từng tầng sương mù bao phủ ở bên trong, cho dù là đôi mắt của lão ta cũng không thể nhìn thấu.
Điều này khiến lão ta lập tức hiểu ra.
Rõ ràng là Sở Duyên tồn tại từ thời đại trước đây.
Cảnh giới của bản thân cũng giống như lão ta, bị Thiên Địa điên cuồng bài xích áp chế.
Nghĩ thông suốt điểm này.
Bạch Trạch biến thành lão giả lập tức hiểu rõ, khi nhìn về phía Sở Duyên lần nữa, đôi mắt đều thân thiết không ít.
Đều là người thời đại cũ, không nhận ra thì đúng là không nói nổi.
Bạch Trạch vừa định nói gì đó.
Chỉ thấy dưới chân lão ta có đại trận bay lên.
Không biết Trương Hàn tới trên không đại trận lúc nào, quanh người có ánh huỳnh quang vờn quanh, bày ra đại trận.
Lại quay đầu nhìn một bên.
Đạm Đài Lạc Tuyết đạp không mà đứng, tay cầm một bàn cờ, trên gương mặt lộ ra cao quý lạnh lùng, lẳng lặng quan sát lão ta.
Ở phía sau lão ta, Diệp Lạc chân giẫm lên phi kiếm, xung quanh kiếm khí vờn quanh, nhìn chằm chằm lão ta.
Còn ở phía trước…
Tô Càn Nguyên đứng ở đó, nắm chặt quả đám, rất có một khi đánh nhau, sẽ lập tức xông lên.
Bạch Trạch lẳng lặng nhìn bốn người này, thản nhiên gật đầu.
Bốn người này khá lắm, là đệ tử của vị kia.
Còn trẻ tuổi đã có chiến lực như vậy, đối với thời đại này mà nói, quả thực là cực hạn.
“Đạo hữu, không xuống gặp mặt sao?”
Bạch Trạch hướng mặt về phía bầu trời, chậm rãi mở miệng nói với Sở Duyên đứng giữa pháp trận.
Bên kia.
Trên bầu trời, Sở Duyên đứng trên pháp trận cuối cùng cũng hoàn hồn.
Hắn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết Ngao Ngự đột nhiên rơi xuống.
Sau đó…
Sau đó hắn không biết.
Không hiểu sao, đám đệ tử lại vây quanh một lão nhân cảnh giới Luyện Khí.
Lại sau đó, lão nhân này gọi hắn?
Không phải là lão nhân này là tên ăn vạ gì đó, bị đệ tử của hắn vây quanh, chưa động vào một chút, mà bắt đầu ăn vạ rồi?
Chuyện này cũng có khả năng lắm.
Ôm nồng đậm hoài nghi.
Sở Duyên tự mình thuần thục khống chế pháp trận dưới chân, bay tới mặt đất gần trong rừng rậm, ngẩng đầu nhìn lão nhân này.
Bạch Trạch biến thành lão giả cũng đang nhìn Sở Duyên.
Đôi mắt hai người giao nhau.
Trong mắt đôi bên đều xuất hiện ánh sáng.
Bạch Trạch biến thành lão giả càng tới gần Sở Duyên, lại càng có thể cảm nhận được khí chất bất phàm trên người Sở Duyên.
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên là vì, hắn thấy được trên tay lão giả này đeo một cái vòng tay, còn y phục trên người, nhìn có vẻ rất đắt.
Khiến người ta liếc mắt một cái, lập tức nhận ra người này rất giàu có.
“Đạo hữu!”
Bạch Trạch biến thành lão giả mở miệng nói trước.
“Đạo hữu có chuyện gì sao?”
Sở Duyên nhẹ giọng hỏi một câu, xua tay với mấy đệ tử.
Ý bảo mấy đệ tử rút lui, đi tìm Ngao Ngự trước.
Đám Diệp Lạc cũng hiểu rõ ý của sư tôn nhà mình, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi rời khỏi rừng rậm.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng tới an nguy của sư tôn nhà mình.
Tuy bọn họ cảm thấy lão giả này không đơn giản.
Nhưng không đơn giản tới mấy, có thể không đơn giản như sư tôn bọn họ sao?
Mấy người rút khỏi rừng rậm.
Rất nhanh, bên trong rừng rậm yên tĩnh trở lại, chỉ còn Sở Duyên và Bạch Trạch biến thành lão giả.
Từng cơn gió mát thổi vào trong khu rừng.
Áo bào trắng của Sở Duyên bị thổi bay phấp phới, mái tóc dài đen như mực theo gió tung bay, chỉ trong nháy mắt, biểu lộ ra khí chát giống như trích tiên hồng trần của hắn vô cùng nhuần nhuyễn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất