Chương 344: Dùng tên giả Bạch Chập 2
Bạch Trạch biến thành lão giả thấy thế, không hiểu sao đồng tử co rút nhanh.
“Đạo hữu… Đạo hữu không hổ là đạo hữu, xin hỏi tôn hiệu của đạo hữu là gì?”
Lão giả hít sâu một hơi, nói.
“Sở Duyên, vậy đạo hữu có thân phận gì?”
Sở Duyên ho khan một tiếng, hai tay để ở sau lưng, cười hỏi.
Trong lòng đánh giá, lão giả trước mặt có bao nhiêu tài sản.
Một cảnh giới Luyện Khí mà ăn mặc y phục như vậy, còn đeo đồ trang sức tốt như thế, chắc chắn sau lưng có gia tộc lớn.
Kết giao với nhau, có ích không có hại.
“Sở Duyên? Sở Duyên…”
Lão giả Bạch Trạch nói thầm vài tiếng, cố gắng hồi ức quá khứ, nhưng không tìm được bất cứ cái tên nào.
Nhưng mà nghĩ lại.
Lão ta lập tức hiểu rõ.
Bọn họ là tàn dư trong quá khứ, bản thân chính là Thiên Địa không dung.
Thiên Địa vẫn luôn bài xích bọn họ, nếu không phải vì Thiên Địa không làm được, Thiên Địa tuyệt đối sẽ hủy diệt đám bọn họ.
Tên của tàn dư như bọn họ, cũng là cấm kỵ trong Thiên Địa, người khác gọi còn đỡ, nếu chính bọn họ xưng tên của mình, chắc chắn sẽ có chuyện không hay.
Vị trước mắt là lo lắng chuyện này, cho nên đổi tên.
Còn hỏi một câu lão ta có thân phận gì, ý chính là muốn lão ta đổi tên sao?
Lão ta đã hiểu.
Trong mắt Bạch Trạch xuất hiện giật mình.
“Thì ra là thế.”
“Sở đạo hữu, tại hạ tên… Bạch Chập, chỉ là tán tu du hành một phương!”
Bạch Trạch hơi cúi người thi lễ.
Lão ta đang sử dụng lễ nghi trước đây.
Đặt tới thời đại này, thì có vẻ chẳng ra cái gì.
“Bạch Chập đạo hữu, ngươi là tán tu du hành sao? Chẳng lẽ sau lưng ngươi không có thế lực gì à?”
Sở Duyên hoang mang, không có thế lực gì, sao trên người có đồ đắt như vậy.
“Chẳng lẽ chuyện này đạo hữu không biết sao? Có, nhưng sớm đã biến mất, đối với ta hiện giờ mà nói, chỉ là một tán tu du hành.”
Bạch Chập cười khổ nói.
Khi lão ta nói chuyện, trong mắt xuất hiện đủ hồi ức.
Trước đây, lão ta cũng là cường giả một phương, thế lực lại càng quản thúc cả thế giới.
Nhưng mà…
Hiện giờ khác biệt.
Thời đại mới không cho phép lão ta tồn tại, lão ta chỉ có thể lựa chọn đi một bước nhìn một bước.
…
Trong rừng rậm.
Sở Duyên để hai tay ở sau lưng, nhìn Bạch Trạch biến thành lão giả ở phía trước.
Vẻ mặt hắn giật mình.
Thì ra là thế.
Người nọ là người của thế lực lớn.
Sau này thế lực lớn chắc chắn bị diệt, cho nên người này mới biến thành tán tu du hành.
Điều này cũng khiến người ta có thể giải thích, vì sao trên người người này có vòng tay còn cả xiêm y quý giá như vậy.
Sở Duyên suy nghĩ cẩn thận, nhưng hắn không có ý nghĩ khác.
Trước mắt hắn cần trở về Đông Châu.
Ở trong Trung Châu, cho dù thế nào cũng khiến người ta thấy bất an.
Hơn nữa người nọ là tán tu, còn là thế lực bị diệt sau đó lưu lạc thành tán tu, vốn đã đủ thảm.
Nếu hắn lại có mưu đồ với mấy món đồ còn lại của người ta, chẳng phải là quá không nói võ đức rồi.
“Ừm… Đạo hữu, tuy ngươi ta mới quen đã thân, nhưng ta có chuyện cần xử lý, cho nên không phụng bồi được.”
Sau khi Sở Duyên nói xong, xoay người định rời đi.
“Sở đạo hữu, đợi một lát!”
Bạch Trạch vội vàng gọi Sở Duyên lại.
“Đạo hữu còn chuyện gì sao?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
“Sở đạo hữu… Không biết hiện giờ Sở đạo hữu có ý kiến gì với vùng Thiên Địa này không?”
Bạch Trạch trầm tư rất lâu, vẫn lựa chọn hỏi ra vấn đề này.
“Quan điểm gì sao? Không có quan điểm gì.”
Khóe miệng Sở Duyên giật giật, luôn cảm thấy người trước mắt chậm rãi trở nên hơi kỳ lạ.
“Không có quan điểm sao?”
Bạch Trạch sửng sốt một lát.
“Ngươi còn muốn quan điểm gì? Đạo hữu, quá khứ đã qua, phải nhìn về phía trước, cho dù không dễ dàng, cũng cần kiên trì đi tiếp mới được, ngươi vẫn còn vốn đứng lên một lần nữa, đừng có quá nhiều ý nghĩ kỳ lạ không tốt.”
Sở Duyên liếc mắt nhìn vòng tay và xiêm y của Bạch Trạch một cái, khuyên một câu.
Nghe thấy những lời này.
Bạch Trạch im lặng.
Quá khứ đã qua…
Phải tiến về phía trước…
Ý của Sở đạo hữu là, thời đại trước đây đã thành quá khứ, lão ta cần tiến về trước ư?
Còn vốn đứng lên một lần nữa…
Là chỉ thực lực ban đầu của lão ta?
Nếu không bị Thiên Địa áp chế bài xích, với thực lực của lão ta, đúng là rất dễ đứng lên một lần nữa.
Nhưng mà muốn không bị Thiên Địa áp chế, nói dễ hơn làm.
Vị trước mắt này, rõ ràng cũng bị Thiên Địa áp chế.
Nhưng vị này không từ bỏ.
Trái lại muốn đứng lên một lần nữa.
Vị này có dũng khí đứng lên một lần nữa, chẳng lẽ lão ta không có sao?
Bạch Trạch hơi nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra một lần nữa, trong mắt tràn ngập suy sụp.
Lão ta không làm được đứng dậy một lần nữa, đối mặt với áp chế của Thiên Địa lão ta còn cần phân phần lớn tâm thần đi chống cự, đâu có tinh lực đi đứng lên một lần nữa.