Chương 368: Đứng ở đầu gió, heo đều có thể cất cánh 2
Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh phòng bếp.
“Nhị Cương.”
Sở Duyên cố làm giọng điệu thản nhiên một chút.
“Tông chủ, sắp xong rồi, ngươi đợi thêm lát nữa.”
Lý Nhị Cương còn tưởng Sở Duyên muốn thúc giục đồ ăn, mở miệng nói.
“Không phải hỏi chuyện này, ngươi… Ngươi đột phá cảnh giới Kim Đan khi nào?”
Sở Duyên mở miệng dò hỏi cảnh giới của Lý Nhị Cương.
“Hả? Tông chủ, không phải ta đã sớm đột phá cảnh giới Kim Đan sao?”
Lý Nhị Cương sờ đầu, có chút mê mang hỏi.
Cảnh giới Kim Đan, không phải có tay là có thể đột phá ư?
Tuy thiên phú của hắn ta không được tốt lắm, nhưng hắn ta đang ở Vô Đạo Tông.
Đứng ở đầu gió, cho dù là đầu heo đều có thể cất cánh.
Càng đừng nói hắn ta đang ở Vô Đạo Tông, có nơi chứa tất cả diệu pháp như điện Truyền Pháp, còn có một đống linh thái linh trư có thể ăn.
Nếu hắn ta không đột phá được, vậy mới kỳ lạ.
Nghe thấy những lời này.
Sở Duyên mặt ngoài không có bất cứ gợn sóng gì, trong lòng lại thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn mới có cảnh giới Trúc Cơ, vậy mà đầu bếp hắn tuyển lại là cảnh giới Kim Đan?
Sao hắn có thể chịu đựng nổi chuyện này?
Lý Nhị Cương không phải đệ tử của hắn, hắn sẽ không tức giận, chỉ cảm thấy tràn ngập bất đắc dĩ.
Thiên phú của hắn cho dù kém một chút, nhưng cũng không kém tới mức này chứ.
“Rất, rất tốt.”
Trong lòng Sở Duyên không biết phải làm sao, mặt ngoài chỉ có thể gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng, lập tức xoay người, trở lại bàn ngồi xuống.
Lý Nhị Cương nhìn Sở Duyên có chút kỳ lạ, cảm thấy không hiểu, nhưng hắn ta không nghĩ nhiều, tiếp tục chui vào phòng bếp nấu đồ ăn.
Bạch Trạch ngồi cạnh bàn nhìn Sở Duyên, vốn định hỏi một chút chuyện về thể chất của Tô Hề.
Nhưng nhìn Sở Duyên trầm tư, vẫn không nói thêm gì, mà lựa chọn im lặng.
Bạch Trạch không mở miệng.
Sở Duyên ở bên cạnh lại càng không có tâm tư nói chuyện.
Hắn thực sự là bị Lý Nhị Cương kích thích.
Đầu bếp mà hắn tuyển đều đã là cảnh giới Kim Đan, vậy mà hắn còn là cảnh giới Trúc Cơ.
Chuyện này quả thực là…
Sở Duyên không biết miêu tả tâm trạng của hắn thế nào.
Hắn muốn mạnh hơn, dựa vào mình là không thể thực hiện được, chỉ có thể dựa vào dạy đệ tử thành phế vật.
Nhất định phải mau chóng hoàn thiện các loại kiến trúc của Vô Đạo Tông, tốt nhất là khiến đệ tử phàm nhân say mê kiến trúc.
Chỉ cần đệ tử phàm nhân say đắm vui đùa, không có tâm tư tu hành, chỉ cần một năm, vậy hắn sẽ tính dạy đệ tử thành phế vật thành công.
Đầu tiên là phải giải quyết trước chuyện y sư mới được.
Sở Duyên một lòng nghĩ tới chuyện này.
Ngay cả đồ ăn bưng lên đều không có khẩu vị ăn.
Chỉ ăn qua loa một chút, rồi quay về tẩm điện của mình.
Sau khi trở lại tẩm điện.
Sở Duyên lại lấy thiệp mời của Y Cốc ra xem.
Muốn nghiên cứu xem, rốt cuộc nên làm thế nào đến Y Cốc Thánh Địa y đạo như trong thiệp mời ghi.
Sở Duyên nhìn trái nhìn phải rất lâu.
Vẫn không rõ.
Rõ ràng đây là một thiệp mời, nhưng không nói rõ địa điểm cụ thể ở đâu.
Chẳng lẽ phải rót pháp lực vào?
Sở Duyên thử rót pháp lực vào trong, nhưng phát hiện căn bản không được.
Điều này khiến hắn bắt đầu hoài nghi, có phải pháp lực của hắn quá thấp, ngay cả kích hoạt thiệp mời đều không làm được.
Sở Duyên cảm thấy vô cùng mê mang, chỉ có thể không ngừng dùng đủ loại phương pháp thử, ví dụ như dùng hỏa thiêu, dùng nước làm ẩm, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Thử một đám phương pháp, cuối cùng khi dùng phương pháp “nhỏ máu nhận chủ”, lại có hiệu quả.
Sau khi Sở Duyên nhỏ máu lên thiệp mời, tin tức lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Cũng khiến Sở Duyên hiểu rõ đến Thánh Địa y đạo kiểu gì…
Tẩm điện của Sở Duyên.
Sở Duyên nhìn thiệp mời trên tay, cuối cùng làm rõ chuyện gì xảy ra.
Thiệp mời này muốn mở ra, vô cùng đơn giản.
Chỉ cần xé thiệp mời, thì có thể sinh ra một thông đạo không gian tới Thánh Địa y đạo.
Biết được điểm này, Sở Duyên ngoại trừ rung động ra, thì không còn tâm tư khác.
Vậy mà thiệp mời này cao siêu như vậy.
Điểm này hắn không thể tưởng tượng được.
Mở ra phải nhỏ máu, mở ra phải xé thiệp mời.
Giống y như công nghệ đen.
“Không bằng bây giờ xuất phát đi.”
Sở Duyên nắm thiệp mời, muốn xé nát thiệp mời, xuất phát tới Thánh Địa y đạo kia trước.
Nhưng nghĩ một lát, dựa vào mình cảnh giới Trúc Cơ hắn đi tới đó, có phải quá nguy hiểm hay không?
Không bằng mang theo người đi cùng?
Mang người nào mới tốt…
Lý Nhị Cương sao?
Dẫn đầu bếp như Lý Nhị Cương đi cùng, hình như không có tác dụng, nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm, cảnh giới Kim Đan không có tác dụng gì.
Vẫn nên dẫn Ngao Ngự đi theo.
Ngao Ngự là một con Thương Long to như vậy, sức chiến đấu chắc chắn không kém.
Vừa có thể cưỡi, vừa biết đánh.
Dẫn theo Ngao Ngự là không sai được.
[Góc cảm ơn: Cảm ơn đại thần đã ủng hộ cho truyện kissorkick89]