Chương 421: Tâm sự của Tô Hề 1
Hắn ta muốn mau chân tới xem vì sao trên người Tô Hề này có linh khí Thiên Địa không ngừng thêm vào, kết quả bị khống chế, kéo vào giữa giao chiến, bị đánh điên cuồng một trận, cho dù cơ thể hắn ta cường đại cũng cảm thấy đau đớn.
Khiến Tô Càn Nguyên đau lòng không phải chuyện này, mà cho dù hắn ta la to kiểu gì, vậy mà không có người quản hắn ta.
Hai sư muội này đã hạ quyết tâm đánh hắn ta, căn bản không để ý tới hắn ta.
Sau khi đánh xong, vậy mà hai sư muội này đều tới xin lỗi hắn ta.
Cho dù là xin lỗi này không có tính thương tổn lớn, nhưng động tác mang tính vũ nhục rất mạnh, khiến Tô Càn Nguyên hoàn toàn đau lòng.
Không ngờ lúc trước đám sư muội nhu thuận như vậy, vậy mà làm ra chuyện như thế.
Bên kia Đạm Đài Lạc Tuyết và Tô Hề đứng nói chuyện, không có ý đỡ Tô Càn Nguyên dậy.
“Sư tỷ, chúng ta thực sự không cần đỡ tam sư huynh dậy sao?”
Tô Hề có chút lo lắng hỏi.
“Không cần, tam sư huynh thích ăn dưa như vậy, chúng ta chỉ dạy dỗ tam sư huynh một trận, có một số dưa không phải dễ ăn như vậy.”
Đạm Đài Lạc Tuyết hơi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Càn Nguyên, lắc đầu nói.
Ăn dưa thì ăn dưa, thực sự là đi lấy dưa, còn cầm cả ghế theo đúng là quá đáng.
“Vậy được rồi…”
Tô Hề do dự một lát, chỉ có thể gật đầu.
“Đúng rồi, sư muội, sợi dây mà muốn dẫn ra, khôi lỗi nhất đạo đúng không? Đúng là rất mạnh, rất bí hiểm, nếu như ta không có chí bảo hộ thân, thắng bại khó mà nói, muội phải chăm chỉ tu luyện, tương lai mạnh dần, đương nhiên là rất mạnh.”
Đạm Đài Lạc Tuyết lại nói tới những sợi dây vô hình do Tô Hề dẫn ra, không khỏi cảm khái sự cường đại của thứ này.
Tuy nàng không dốc toàn lực ứng phó, nhưng dùng ít nhất một nửa thực lực.
Ở trong tình huống như vậy, vẫn không bắt được Tô Hề này.
Đủ để chứng minh sự cường đại của Tô Hề.
“Dạ, sư tỷ, sau này ta chắc chắn sẽ chăm chỉ tu hành.”
Tô Hề nhu thuận gật đầu, đáp.
“Ừm, trong mấy sư huynh đệ chúng ta, lục sư đệ thì không nói, mấy sư huynh khác, chỉ cần muội chăm chỉ tu luyện, nhị sư huynh tam sư huynh bao gồm cả ta, đều không phải đối thủ của muội, chỉ có đại sư huynh mới có thể đánh với muội một trận.”
Đạm Đài Lạc Tuyết chắc chắn chiến lực tương lai của Tô Hề.
“Đại sư huynh…”
Tô Hề nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nàng chưa chân chính thấy được sức chiến đấu của đại sư huynh nhà nàng, đối với chiến lực của đại sư huynh nhà nàng, vẫn không có khái niệm chính xác.
“Không sai, đại sư huynh! Đại sư huynh là người lợi hại nhất trong đệ tử chúng ta, lấy một kiếm trảm vạn pháp, kiếm của huynh ấy, đã trảm tâm, còn trảm hồn, càng trảm người, ví dụ như lần ở Đại Bỉ vạn tông, nếu đại sư huynh động sát tâm, chỉ sợ không ai trong bọn ta có thể chạy trốn.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhớ lại “một kiếm khuynh thiên” kia, không khỏi lắc đầu.
Nàng nói cũng là những lời nói thật.
Trên Đại Bỉ vạn tông, đại sư huynh cũng trực tiếp khiến tâm thần của mọi người đều mê mang.
Nếu trong nháy mắt khi mê mang, đại sư huynh lựa chọn tấn công bọn họ, chỉ sợ bọn họ khó sống tiếp.
Đại sư huynh bọn họ chỉ sợ đã sớm không phải là cảnh giới Độ Kiếp.
Chiến lực đó, thực sự quá mạnh.
Nhưng mà với thủ đoạn bí hiểm này của Tô Hề.
Nếu có thể mạnh dần, nói không chừng có thể chiến đấu với đại sư huynh.
Tô Hề ở bên cạnh nghe thấy thế gật đầu, không dám nói gì.
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ nhàng xoa đầu Tô Hề, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Cảm thấy đã đến lúc phải xuất phát.
“Được rồi, sư muội, chúng ta cũng nên rời đi, kế tiếp trong tông môn phải dựa vào muội, trong đám đệ tử, muội có bối phận lớn nhất.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói.
“Sư tỷ, ta, ta nhất định sẽ cố gắng.”
Tô Hề gật đầu trả lời.
“Ừm, nhưng mà sư muội, muội trăm ngàn lần đừng quên khi lắng nghe, sư muội, ta biết muội thích sống trong cung điện, nhưng sau này nên ra ngoài nhiều một chút, biết không.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nói như vậy.
“Dạ, sư tỷ, ta đã biết.”
Tô Hề vẫn không có bất cứ ý vi phạm gì, luôn gật đầu đồng ý.
Nhìn sư muội nhu thuận đáng yêu này, Đạm Đài Lạc Tuyết không muốn nói thêm gì nữa, sau khi nói mấy lời cố gắng lên, thì bảo Tô Hề đi trở về.
Tô Hề không có ý kiến đối với chuyện này, ngoan ngoãn quay trở về Vô Đạo Tông.
Nhìn theo Tô Hề rời đi.
Đạm Đài Lạc Tuyết trầm ngâm một lát, đi tới trước mặt Tô Càn Nguyên vẫn đang nằm trên đất.
“Tam sư huynh, ngũ sư muội đa đi, đừng giả chết nữa, mau dậy đi, chúng ta cũng nên chuẩn bị một lát, xuất phát thôi.”
Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng nói một câu.
Nghe thấy những lời này, Tô Càn Nguyên vốn còn nằm trên đất rầm một tiếng, làm hành động như cá chép nhảy lên, chỉ trong nháy mắt đã đứng thẳng.