Chương 433: Thông đồng làm bậy với Thiên Địa 1
Hắn sẽ thu nhận đám đệ tử giống như Thiên Mệnh Chi Tử sao?
Màn ảnh màu lam trước mặt lóe lên hai lần, không có bất cứ động tĩnh gì.
Có lẽ nếu hệ thống có linh trí, đã mở miệng châm chọc Sở Duyên.
Ai biết ngươi ngay cả dạy đệ tử thành phế vật cũng không làm được, còn cần mở chức năng phụ trợ…
…
Nhận được hai chức năng này Sở Duyên nóng lòng muốn đi thử xem.
Hắn đóng hệ thống, đi ra ngoài.
Sở Duyên nhanh chóng chạy từ cung điện của mình tới bên cạnh phòng bếp.
Khi hắn đi tới bên cạnh phòng bếp, thì đụng phải Lý Nhị Cương xách một đống trái cây.
“Tông chủ! Sao ngươi lại đến đây? Hả? Tông chủ…”
Lý Nhị Cương cầm trái cây trong tay vốn định hành lễ với Sở Duyên, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện khí tức của Sở Duyên.
Đây là…
Phàm tục?
Vừa vào con đường tu hành, cơ thể sẽ xảy ra biến hóa rất lớn.
Cho dù là cảnh giới Luyện Khí gần phàm tục nhất đều không phải phàm tục có thể so sánh.
Nhưng khí tức trên người vị Sở tông chủ này, vậy mà là phàm tục…
Với nhãn lực của Lý Nhị Cương, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Cơ thể Sở Duyên thực sự không có một chút pháp lực, giống như một phàm tục chân chính.
Nhưng Sở tông chủ căn bản không có khả năng là phàm tục.
Lúc này Lý Nhị Cương mới cảm thấy ngạc nhiên.
Trong lòng suy đoán, có phải tu vi của Sở tông chủ càng tiến thêm một bước hay không.
Bên kia Sở Duyên không biết suy nghĩ của Lý Nhị Cương, hắn xua tay, bảo Lý Nhị Cương đi bận việc của mình đi.
Lập tức mở chức năng tra xét của hệ thống, nhắm ngay Lý Nhị Cương.
Chỉ một lát sau, trên màn ảnh màu lam chỉ mình hắn thấy được, xuất hiện một đoạn văn tự.
[Hệ thống phụ trợ tra xét.]
[Đối tượng tra xét: Lý Nhị Cương.]
[Chủng tộc: Người.]
[Tu vi: Cảnh giới Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong.]
[Thể chất: Ngụy Hậu Thiên Linh Thể (vì phục dùng quá nhiều thứ mang linh khí, thể chất gần với Cận Linh Thể).]
[Đánh giá: Nhận người này làm đồ đệ, nguy hiểm bậc trung, mong ký chủ tự mình châm chước.]
Sở Duyên xem xong đoạn văn tự này, rơi vào trầm mặc.
Hắn nhận một người đầu bếp hiện giờ đều là cảnh giới Kim Đan…
Mà hắn lại biến thành phàm nhân…
Chuyện này…
Hắn nên nói gì đây.
Sở Duyên im lặng xoay người định rời đi.
Lý Nhị Cương ở phía sau thấy thế vội vàng mở miệng.
“Tông chủ! Chẳng lẽ ngươi không định ngồi xuống ăn gì đó sao?”
Lý Nhị Cương vội vàng nói.
“Không cần.”
Sở Duyên trực tiếp xua tay, đáp lại một câu, không quay đầu lại rời đi.
Trái tim của hắn đã bị đâm nát, không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa với đầu bếp cảnh giới Kim Đan.
Hắn phải rời khỏi tông môn, xem “vô địch” của hắn là như thế nào.
Sở Duyên một đường đi qua quảng trường đại điện, đi ra bên ngoài sơn môn.
Rất nhanh, hắn đi tới bên ngoài sơn môn, một bước đã ra khỏi sơn môn.
Hắn không chú ý tới Bạch Trạch quét rác bên cạnh sơn môn.
Bạch Trạch thì chú ý tới hắn.
Thấy Sở Duyên đi ra, Bạch Trạch còn định gọi lại, chào hỏi, nhưng không đợi lão ta chào hỏi, Sở Duyên đã rời đi.
“Hả? Khí tức phàm tục? Không phải lúc trước Sở đạo hữu có khí tức của cảnh giới Trúc Cơ ư? Đây là bị Thiên Địa bài xích à? Sở đạo hữu làm gì rồi hả?”
Trong đầu Bạch Trạch xuất hiện ý nghĩ.
Lão ta nhìn Sở Duyên rời đi, vội vàng đứng dậy theo ra ngoài, cũng muốn mở miệng hỏi.
Lão ta vừa đi ra ngoài.
Lọt vào trong tầm mắt là Sở Duyên đứng yên ở phía trước không cử động.
Lão ta vừa định đi ra chào hỏi.
Đột nhiên thấy được trong bầu trời, từng tiếng sấm vang lên.
Bùm bùm…
Tiếng sấm đinh tai nhức óc đang vang vọng.
Bóng dáng Bạch Trạch liên tục lùi về sau, đôi mắt trợn to.
Lão ta cảm nhận được rõ.
Đây là lực lượng đến từ Thiên Địa.
Sở đạo hữu không nhịn được, cho nên định cứng đối cứng với Thiên Địa sao?
Đừng nghĩ quẩn trong lòng như vậy chứ.
Bọn họ chỉ là tàn dư của thời đại trước, ở trong thời đại mới này, căn bản không thể tạo nên sóng gió gì.
Nếu cố nhấc lên sóng gió, bị Thiên Địa trực tiếp trấn giết, vậy thì xong đời, đối mặt với Thiên Địa này, sao có thể cứng rắn.
Bạch Trạch vừa định khuyên nhủ.
Ngay sau đó chỉ thấy trong bầu trời, vô số quang điểm bay xuống, dung nhập vào trong cơ thể Sở Duyên.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức đến từ Thiên Địa bùng nổ ra, rầm một tiếng, đánh mây mù xung quanh núi Thiên Vụ mở ra.
Bạch Trạch lại nhìn.
Chỉ thấy Sở Duyên vốn giống như phàm nhân, toàn thân tỏa ra kim quang, trên người tràn ngập khí tức của Thiên Đạo, giống như lúc này Sở Duyên là trời, mỗi một hành động là ý của Thiên Đạo.
Bạch Trạch: “?”
Ta còn tưởng ngươi muốn đấu lại với Thiên Địa.
Còn tưởng ngươi dũng cảm như vậy.
Làm một lúc lâu, ngươi thông đồng làm bậy với Thiên Địa rồi à?
Bạch Trạch sững sờ.
Lão ta không hiểu nổi, vì sao Sở Duyên có thể “thông đồng làm bậy” với Thiên Địa, dựa theo cách làm của Thiên Địa, không phải đều bài xích tàn dư trước đây như bọn họ sao.
Thiên Địa muốn cho Sở Duyên mượn lực?