Chương 444: Kiểu mẫu thiên phú của Sở Duyên 2
Trước đây chỉ mong sao Sở Duyên đừng tới, bây giờ chỉ mong sao Sở Duyên mỗi ngày đều tới ăn chùa uống chùa.
Nhưng cho dù lão ta chờ mong thế nào, đều không gặp được.
Chưởng quầy ngoại trừ sốt ruột thì không còn biện pháp khác, lão ta không biết Vô Đạo Tông ở đâu, vẫn luôn không tìm được Sở Duyên.
Chưởng quầy tính sổ sách, vừa tính vừa thở dài.
“Không biết đến khi nào tông chủ mới tới.”
Chưởng quầy nói xong.
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Sau đó có người gõ cửa tầng ba.
Giọng nói gấp gáp của tiểu nhị truyền tới.
“Chưởng quầy! Đến rồi! Đến rồi! Hắn đến!”
Tiểu nhị vội vàng đập cửa.
Chưởng quầy cau mày, muốn quát to một tiếng, tiểu nhị trở nên nôn nóng như vậy từ khi nào.
Cho dù là đại diện của Thánh Địa đều đã gặp, có gì phải sốt ruột.
Uổng phí tiểu nhị này là người của khách điếm Tiên Túy lão ta, thật mất mặt.
Chưởng quầy đóng sổ sách lại, đứng dậy đi tới cửa, mở cửa.
“Chưởng quầy! Vị tông chủ kia! Tông chủ tới đây!”
Tiểu nhị thở hổn hển nói.
“Tông chủ gì cơ? Ngươi nói tông chủ của Thánh Địa nào?”
Chưởng quầy nhíu mày, vung tay áo hỏi.
“Là… Vô, tông chủ của Vô Đạo Tông! Hắn tới đây!”
Tiểu nhị vội vàng nói.
Bởi vì quá kích động, hắn ta đều đã lắp bắp.
“Tông chủ của Vô Đạo Tông là cái rắm gì, ngươi sốt ruột cái gì, ngươi là người của khách điếm Tiên Túy đấy… Đợi đã! Ngươi nói cái gì, tông chủ của Vô Đạo Tông ư? Sở tông chủ sao?”
Chưởng quầy vung tay áo, còn định giáo huấn tiểu nhị, nhưng nói một lát, lão ta dừng lại, sửng sốt mấy giây.
Bất chợt trợn to mắt nhìn tiểu nhị.
“Đúng vậy, chính là vị Sở tông chủ kia, hắn ở tầng một, gọi ngươi đi xuống.”
Tiểu nhị đáp.
“Đi thôi! Nhanh, nhanh cùng ta đi xuống nghênh đón Sở tông chủ!”
Chưởng quầy nghe nói Sở tông chủ đến đây, thiếu chút nữa kích động tới mức khóc ra, không quan tâm tới khí tiết gì đó, nhanh chóng chạy xuống tầng một…
…
Trong khu vực Đông Châu.
Thành Ngân Nguyệt, khách điếm Tiên Túy, tầng ba.
Sở Duyên ngồi trước bàn, nhìn một bàn rượu và đồ ăn trước mặt, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Lần này hắn tới, không phải tới ăn gì đó.
Đương nhiên, quan trọng nhất là ăn quen đồ ăn Lý Nhị Cương làm, những đồ ăn khác cũng trở nên có chút tẻ nhạt vô vị.
Tất nhiên là Sở Duyên không muốn động đũa.
Bên kia, chưởng quầy ngồi đối diện Sở Duyên vô cùng cẩn thận.
Thực sự là vì quang điểm kim sắc quanh người Sở Duyên quá chói mắt.
Cho dù ngồi đối diện, đều sợ không cẩn thận đụng tới những quang điểm kim sắc này.
Tuy lão ta không biết đụng vào những quang điểm kim sắc này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta sợ mạo phạm tới Sở Duyên, cho nên ngồi rất xa.
Lúc này, chưởng quầy thấy Sở Duyên mãi mà không động đũa, không khỏi hơi sốt ruột.
“Tông chủ, đồ ăn ngày hôm nay, có phải không hợp khẩu vị ngươi hay không? Có cần gọi người đổi món không?’
“Không đúng, lúc trước tông chủ cũng ăn những món này mà, chẳng lẽ hôm nay trạng thái của đầu bếp kia không tốt, cho nên làm đồ ăn không ngon?”
Chưởng quầy vội vàng hỏi.
“Không có việc gì, bổn tọa tới đây, không phải vì những thứ này.”
Sở Duyên bắt đầu nói.
Hắn xấu hổ nói, là khẩu vị của mình thay đổi, không ăn mấy thứ này.
“Vậy xin hỏi tông chủ tới, là có chuyện gì? Có phải muốn nghe tin tức về phế vật hay không? Ta biết rất nhiều!”
Trên gương mặt tròn vo của chưởng quầy lộ ra tươi cười.
Từ khi biết Sở Duyên thích nghe mấy tin này xong, mỗi ngày lão ta đều đi thu thập những tin tức này.
Hiện giờ trong tay có một đống tin tức.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của chưởng quầy, Sở Duyên không muốn nghe những chuyện này.
“Không cần không cần.”
“Lần này bổn tọa tới, không phải vì chuyện này, chỉ đơn thuần tới gặp mặt ngươi mà thôi.”
Chỉ thấy Sở Duyên xua tay, nói như vậy.
Lúc trước hắn đúng là muốn đạt được tin tức từ chỗ chưởng quầy.
Nhưng sau này hắn không nghĩ như thế nữa.
Bởi vì hắn nhìn kiểu mẫu người qua đường quá nhiều.
Nhân tộc, là Tiên Thiên Đạo Thể, trời sinh thích hợp tu luyện.
Cho dù hắn thu nhận một người đi đường, vẫn có nguy hiểm, nói không chừng người đi đường đó thành tài mất.
Cho nên hắn định đến bên yêu tộc nhìn xem, xem có thể thu một số người không phải nhân loại hay không.
Nhưng chưởng quầy nghe thấy những lời này, chỉ trong nháy mắt cảm thấy lạnh lẽo.
Tông chủ này không cần tin tức về phế vật nữa hả?
Vậy có phải nói, lần này Sở tông chủ là cố ý tới nói tạm biệt với lão ta, sau này sẽ không tới nữa?
Chưởng quầy đang định hỏi, nhưng không đợi lão ta mở miệng.
Sở Duyên lại nói chuyện lần nữa.
“Đúng rồi, chưởng quầy, đã lâu rồi bổn tọa không tới, không biết trong tiệm ngươi có phiền phức gì hay không? Nếu có thì cứ nói với bổn tọa, bổn tọa tự mình ra tay, giải quyết thay ngươi.”
Sở Duyên bày tỏ, sau khi vô địch, hắn bành trướng rồi.
Tự xưng là bổn tọa.
Ước gì có thể lập tức làm gì đó.
Hắn đánh giá, nếu chưởng quầy thực sự nói ra, có người gì mà nói, vậy hắn có thể hoãn lại chuyện đi thu nhận đồ đệ, đánh xong lại tiếp tục nhận đồ đệ.