Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 51: Ta có một người bạn 2

Chương 51: Ta có một người bạn 2
Sở Duyên bỏ đũa xuống, nhíu mày nhìn bầu trời bên ngoài.
Một vòng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Khiến hắn không khỏi kinh ngạc một chút.
Hôm nay là trung thu sao?
Trái lại chưởng quầy giống như nhìn ra được gì đó, nhỏ giọng nói: “Đây là thiên tài ở tông môn nào đấy gần đây đột phá tạo ra động tĩnh, hoặc là có thiên tài địa bảo gì đấy xuất hiện, lão đại, sao ngươi không đi xem?”
Ý ở ngoài lời, lão ta muốn đuổi người.
Trong lòng lão ta đã có quyết định.
Đợi đại năng cảnh giới Nguyên Anh không biết xấu hổ này rời đi, lão ta lập tức chuẩn bị chuyện chuyển nhà!
Đi xe ngựa suốt đêm bỏ trốn!
Sở Duyên nghe thấy thế, chỉ lạnh nhạt lắc đầu, nói: “Đi cái gì mà đi, có gì phải đi, tu sĩ chúng ta phải khổ tu, vì một trận ánh trăng như vậy, đã chạy đi tìm thiên tài địa bảo gì đó, nghĩ cái gì thế?”
A, ha ha.
Thiên tài địa bảo có tác dụng sao?
Một cảnh giới Kim Đan như hắn chém giết thiên tài địa bảo có tác dụng sao?
E rằng phải đi làm nhân viên chuyển phát.
Hắn là người ngu ngốc như thế sao?
Tùy theo lòng mình!
Ở nơi này vui chơi giải trí thật tốt.
“Đúng rồi, chưởng quầy, ta bảo ngươi đi tìm giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, ngươi tìm được chưa?”
Sở Duyên lại hỏi một câu.
“Tìm được, tìm được.”
Chưởng quầy xua tay, bảo một tiểu nhị đưa một quyển sách tới, hỏi: “Lão đại, ngươi cần quyển sách này làm gì?”
Sở Duyên im lặng nhận lấy sách, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Ta có một người bạn vong niên đang chuẩn bị luyện khí, nhưng không xem hiểu pháp quyết tu luyện giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí, cho nên ta tìm sách giảng giải cho hắn.”
Chưởng quầy cau mày, nói: “Lão đại, ngươi như vậy không đúng rồi, loại pháp quyết tu luyện giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí này, cho dù là người ngốc trời sinh, đều có thể xem hiểu, thứ này còn cần giảng giải sao?”
“Loại bạn này không cần cũng được, lão đại, nghe ta khuyên một câu, đoạn tuyệt quan hệ với loại bạn này đi, người như vậy, tương lai nhất định đi không dài, không cùng một cấp bậc với lão đại ngươi...”
Chưởng quầy lải nhải nói xong.
Sở Duyên càng nghe gương mặt càng âm trầm.
Hắn cảm thấy mình bị mạo phạm.
Cái gì mà kẻ ngốc đều có thể xem hiểu?
Hắn kém cỏi như vậy à?
Chưởng quầy, ngươi không đúng rồi.
Là quả đấm của hắn không đủ lớn hay là thế nào.

Đạt được “giảng giải pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí”, dưới ánh mắt trông mong của chưởng quầy, cuối cùng Sở Duyên cũng rời khỏi khách điếm Tiên Túy.
Có giảng giải, tâm huyết của Sở Duyên dâng trào, muốn đi tu luyện!
Hắn muốn tự mình tu luyện thử xem.
Nói không chừng hắn là thiên tài đứng đầu trong vạn người?
Ôm tâm tư này, Sở Duyên lập tức quay trở về Vô Đạo Tông.
Sở Duyên nhìn Vô Đạo Tông một lát.
Thấy Diệp Lạc vẫn ngồi khoanh chân ở quảng trường đại điện ngộ đạo như cũ, Trương Hàn thì ở điện Truyền Pháp đọc sách, hắn chẳng muốn quản nhiều nữa.
Hắn quay về cung điện của mình, đóng cửa lại, bế quan tu luyện.
...
Tu tiên không nhớ ngày.
Lúc này Sở Duyên đóng cửa tu luyện, đã hơn hai tháng.
Trong hơn hai tháng này, mạch nước ngoài ở bên ngoài bắt đầu khởi động.
Vô Đạo Tông vẫn nhạt nhẽo như nước.
Diệp Lạc và Trương Hàn đều bận rộn chuyện của mình.
Diệp Lạc ban ngày quan sát bầu trời ngộ đạo, buổi tối thì luyện kiếm và tham ngộ chìa khóa sư tôn đưa cho.
Trương Hàn ngày đêm nghiên cứu trận pháp, câu thông nhật nguyệt tinh thần, thiên địa vạn vật.
Đương nhiên Sở Duyên cũng đang tu luyện pháp lực.
...
Cung điện, phòng bế quan.
Sở Duyên ngồi khoanh chân trên một cái đệm hương bồ, chậm rãi mở hai mắt ra.
Hắn vươn tay từ trong ống tay áo ra, nhìn rất lâu, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một chút hưng phấn.
Đã hơn hai tháng!
Hắn đã tu luyện thành công!
Thông qua pháp quyết tu luyện cơ sở giai đoạn đầu cảnh giới Luyện Khí.
Hắn thành công ngưng kết ra một chút pháp lực!
Tuy chỉ có một chút.
Nhưng ít nhất là một mở đầu tốt!
Chỉ cần gian khổ tu hành, sẽ dạy đệ tử phế vật, tiến hành đồng bộ.
Con đường vô địch gần ngay trước mắt!
Thực sự cho rằng, những lời như ta từ Kim Đan tu tới vô địch là nói một chút thôi sao?
Ví dụ hắn cố gắng tu hành, một năm sau từ giai đoạn đầu cảnh giới Kim Đan tu tới trung kỳ, đồ đệ Trương Hàn này dạy thành phế vật, lại đạt được một cảnh giới tiểu giai.
Như vậy hắn sẽ trở thành cảnh giới Kim Đan hậu kỳ!
Sắp trở lại cảnh giới Nguyên Anh!
Sở Duyên đã ảo tưởng tới tương lai, cảnh tượng khi hắn vô địch thiên hạ, quay lưng về phía chúng sinh.
Nghĩ tới cảnh tượng này.
Sở Duyên không nhịn được nở nụ cười ngây ngốc.
Tính ngày, còn khoảng tám chín tháng nữa là tới lúc kiểm tra đo lường thực lực của đệ tử trong tông môn.
Ừm, còn tám chín tháng nữa, hắn phải đột phá!
“Hơn hai tháng, không biết hai đệ tử thế nào.”
Sở Duyên lẩm bẩm một câu, phóng thích thần thức quét trong tông môn.
Ở trong thần thức của hắn.
Trương Hàn vẫn đang ở trong điện Truyền Pháp đọc sách.
Người này, chẳng lẽ đọc sách hơn hai tháng sao?
Một đống sách giả như thế, có gì mà xem.
Ồ, Diệp Lạc đâu?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất