Chương 52: Diệp Lạc xuống núi
Thần thức của Sở Duyên đảo qua quảng trường đại điện, không phát hiện ra Diệp Lạc.
Con hàng này đi đâu rồi hả?
Dưới sự hoang mang của Sở Duyên, hắn bao trùm cả Vô Đạo Tông tiến hành xem xét.
Cuối cùng lần này hắn cũng tìm thấy được Diệp Lạc.
Hóa ra người này đang ở bên kia sơn môn, miệng kêu “sư tôn”, giống như đang tìm kiếm hắn.
“Tiểu tử này tìm ta làm gì? Chẳng lẽ nghĩ thông, muốn ta chỉ điểm sao? Rất đúng lúc, đi xem công pháp của tên này.”
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, không do dự mở cửa đại điện, đi về phía Diệp Lạc.
...
Lúc này, chỗ sơn môn Vô Đạo Tông.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, đang đi dọc đường núi lên trên.
Hắn ta mặc áo bào màu xanh hình con hạc, ống tay áo rộng rãi lay động theo gió, mái tóc đen dùng trâm búi lại, trên trán lấp lóe ấn ký màu vàng kim, đôi mắt sắc bén lạnh nhạt.
Cả người giống như tiên đứng trong mơ hồ, cao ngạo như tuyết.
Giống như một pho tượng kiếm tiên trên trời hạ phàm, hành tẩu ở hồng trần.
“Rốt cuộc sư tôn đang ở nơi nào?”
Diệp Lạc lẩm bẩm nói.
Hắn ta ngộ đạo hơn hai tháng, đã cảm thấy bình cảnh, dự định xuống núi rèn luyện một chút.
Trước khi đi, hắn ta định nói với sư tôn một tiếng.
Nhưng làm thế nào cũng không tìm được sư tôn ở đâu.
Diệp Lạc nhíu mày, đang định dùng đạo vận làm môi giới, gọi sư tôn ra.
Ngay khi hắn ta chuẩn bị kêu lên.
Bỗng nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước mặt.
Nhìn kỹ, đúng là Sở Duyên.
Diệp Lạc sửng sốt.
Cảnh giới của sư tôn bí hiểm như vậy sao?
Khi hắn ta không dùng đạo vận, gọi sư tôn kiểu gì sư tôn đều không xuất hiện.
Hắn ta đang định dùng đạo vận làm môi giới, thì sư tôn lại đột nhiên xuất hiện.
Chuyện này có thể là trùng hợp sao?
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy trùng hợp đấy chứ?
Không thể nào không thể nào.
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy như vậy đấy chứ?
Đổi lại là những người khác, chắc chắn là trùng hợp.
Nhưng đổi lại là cường giả tuyệt thế như sư tôn hắn ta.
Vậy chắc chắn không phải là trùng hợp.
Sư tôn đối với bắt giữ đạo vận, vậy mà mẫn cảm như thế!
Rốt cuộc là cảnh giới cỡ nào, mới có thể làm tới mức độ này.
Chỉ mới có ý nghĩ vận dụng đạo vận, đã bị sư tôn biết được.
“Sư tôn!”
Diệp Lạc thành thật cúi người hành lễ với sư tôn nhà mình.
“Lạc Nhi, con... Ừm, con tìm vi sư có chuyện gì? Là nghĩ thông suốt, cần vi sư chỉ đạo sao?”
Trong lòng Sở Duyên thoáng kinh ngạc, mặt ngoài vẫn thản nhiên hờ hững như cũ.
Hắn mới bao lâu không gặp Diệp Lạc này?
Hơn hai tháng mà thôi.
Sao biến hóa lớn tới vậy.
Rõ ràng hơn hai tháng trước, còn có cảm giác như phàm nhân.
Bây giờ lại khiến hắn có cảm giác như kiếm tiên cao ngạo.
Rầm...
Sở Duyên ngầm nuốt nước bọt.
Hắn suy nghĩ.
Bây giờ hắn còn đánh thắng được đồ đệ này sao?
Bên kia Diệp Lạc nghe thấy thế, không khỏi cười.
Đều đã qua hai tháng, không ngờ sư tôn vẫn muốn thăm dò đạo tâm của hắn ta.
“Ý tốt của sư tôn, đệ tử xin nhận, đệ tử cầu kiến sư tôn, không phải vì chuyện chỉ điểm.”
Diệp Lạc chắp tay nói.
Trong giọng nói của hắn ta có chút ý cười.
Đặc biệt khi nói hai chữ “chỉ điểm”, ý cười càng sâu hơn.
“Vậy con gọi vi sư, có chuyện gì quan trọng sao?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi.
Diệp Lạc nghe thấy thế, lấy một thiệp mời vô cùng tinh xảo trong ngực ra.
Thiệp mời này mặt ngoài độ một tầng lá vàng, vô cùng hoa lệ, bên trái thêu một con phượng hoàng trông rất sống động, bên phải có khắc một kim long vô cùng khí phách.
Ở giữa khắc chữ “Càn” cổ xưa.
“Sư tôn, vào ba tháng trước, tông môn này mời đệ tử tới quan sát Đại Bỉ của tông môn bọn họ, hiện giờ đã gần ba tháng, đệ tử định xuống núi rèn luyện một thời gian, đúng lúc đi đánh giá.”
Diệp Lạc nhỏ giọng nói.
Sở Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua thiệp mời, không nhịn được hít vào một hơi.
Đây là thiệp mời của tông môn kia sao?
Hình như thiệp mời này rất đáng tiền.
Nếu cầm thiệp mời này, Diệp Lạc này có trở mặt với hắn hay không?
Khụ khụ, thôi.
Hắn là một sư tôn tốt, sao có thể cướp đồ của đệ tử?
“Đây là tông môn nào thế?”
Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.
“Khởi bẩm sư tôn, là Càn Đế Đạo Tông, đệ tử cũng không biết cụ thể là tông môn gì.”
Diệp Lạc thành thật trả lời.
Nghe thấy những lời này, Sở Duyên lập tức ngây ngẩn cả người.
Càn Đế Đạo Tông?
Tông môn này hắn biết.
Chính là lúc đó, ở trên dãy núi Huyền Thiên, hắn có gặp đại trưởng lão xấu xa của tông môn này.
Rõ ràng có nhiều người tặng lễ vật cho hắn như thế, kết quả đại trưởng lão xấu xa kia lại hủy đi toàn bộ cũng không đưa cho hắn.
Thù này, hắn sẽ ghi nhớ cả đời.
Nghĩ tới chuyện này, Sở Duyên không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
“Lạc Nhi, con xuống núi tham gia Đại Bỉ của tông môn bỏ đi này, có cơ hội con nên quấy rối một chút, biết không?”
Dù sao nhìn hiện giờ Diệp Lạc rất mạnh, để đệ tử của hắn đi trả thù một chút mới được.
Mà Diệp Lạc ở một bên nghe thấy thế, ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu, đối với lời sư tôn nói, từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn nghe theo.