Chương 54: Đại trưởng lão ta không phải chó liếm 2
Xem các ngươi có bay được hay không.
Ừm, mở xong đại trận cấm không này, đại trưởng lão lại dùng không ít tinh thần, câu thông khốn trận hộ tông của Càn Đế Đạo Tông, nhằm vào những người mới bay, thi triển khốn trận.
Tới đây, lại bay một cái cho đại trưởng lão này xem xem.
Ta cho các ngươi bay trước một vạn mét, không vội vàng đuổi theo!
Bên kia tông chủ Càn Nguyên không biết những chuyện này, nghe đại trưởng lão nói như vậy, làm bộ như rất bình thản.
“Không sai, không hổ là đại trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông ta, ta cũng nghĩ như vậy, không thể đi làm chó liếm.”
Tông chủ Càn Nguyên gật đầu, bộ dạng tán thành.
Đại trưởng lão cười hì hì gật đầu, tính thời gian.
Lúc này, mấy cảnh giới Hóa Thần kia hẳn là bị trấn áp đi xuống.
Ừm, bây giờ lão ta có thể đuổi qua đó.
“Tông chủ, nói thì nói như vậy, nhưng mà tông chủ, Càn Đế Đạo Tông ta thân là Thánh Địa của Đông Châu, nên bày ra phong thái của tông môn lớn, ta thấy chúng ta nên qua đó đi.”
Đại trưởng lão thuận miệng nói một câu.
Tông chủ Càn Nguyên xua tay, nói: “Ta không cần phải đi, đại trưởng lão ngươi qua đó, đủ đại diện cho thành ý của Càn Đế Đạo Tông ta rồi.”
Đại trưởng lão nghe thấy vậy, không nói thêm gì nữa, lập tức phá không mà đi.
Ở tại chỗ nhanh chóng chỉ còn mình tông chủ Càn Nguyên.
Tông chủ Càn Nguyên nhìn đại điện trống không, thở phào một hơi, lau mồ hôi chảy trên trán.
Diễn chủ của một Thánh Địa khó cỡ nào...
Chuyện này gần như vẫn luôn bồi hồi bên cạnh bờ bại lộ.
May mà kỹ thuật diễn của lão ta tốt.
“Không nên không nên, đợi đệ tử của tông môn ẩn thế này tiến vào trong tông, có cơ hội nhất định phải hỏi một chút, có phải tông môn ẩn thế này có biện pháp khiến tu vi của ta khôi phục hay không.”
Tông chủ Càn Nguyên hít sâu một hơi, đặt hi vọng lên người tông môn ẩn thế.
Lão ta thực sự không có biện pháp khiến tu vi của mình khôi phục.
Ngay cả lão ta cũng không có cách nào.
Cả Đông Châu đều sẽ không có biện pháp nào.
Hi vọng duy nhất, chính là tông môn ẩn thế...
...
Cùng lúc đó, dưới sơn môn của Càn Đế Đạo Tông...
…
Dưới sơn môn của Càn Đế Đạo Tông.
Nhìn sơn môn nguy nga như ngọn núi cao trước mặt.
Diệp Lạc ôm trường kiếm, đôi mắt híp thành đường nhỏ.
Tuy sơn môn trước mặt còn khổng lồ hơn sơn môn của Vô Đạo Tông hắn ta không ít, nhưng hắn ta lại cảm thấy, sơn môn của Càn Đế Đạo Tông không bằng Vô Đạo Tông hắn ta.
Chuyện là như thế này.
Sơn môn của Vô Đạo Tông cho hắn ta cảm giác huyền ảo khó hiểu.
Sơn môn của Càn Đế Đạo Tông chỉ đơn thuần là to lớn mà thôi.
Giữa hai thứ này, Diệp Lạc vẫn cảm thấy Vô Đạo Tông của hắn ta tốt hơn.
“Nhưng mà vậy mà Càn Đế Đạo Tông này lại là Thánh Địa của Đông Châu, như vậy khiến ta có chút giật mình.”
Diệp Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hắn ta vốn không biết Càn Đế Đạo Tông.
Sau này hỏi thăm một chút, mới biết được.
Hóa ra Càn Đế Đạo Tông là Thánh Địa của Đông Châu.
Chuyện này không thể trách Diệp Lạc.
Dựa theo trình tự trước đây của hắn ta, có thể biết một số đại tông môn đã không tệ.
Tông môn cỡ Càn Đế Đạo Tông, đối với hắn ta mà nói giống như là thiên đường.
Chỉ biết Đông Châu có Thánh Địa, đâu biết Thánh Địa của Đông Châu tên là Càn Đế Đạo Tông.
Đương nhiên, những thứ này không đủ khiến Diệp Lạc giật mình.
Chân chính khiến Diệp Lạc giật mình.
Là xưng hô của sư tôn hắn ta đối với Thánh Địa của Đông Châu.
Diệp Lạc nhớ rõ trước khi hắn ta xuống núi, sư tôn biết Đại Bỉ tông môn của Càn Đế Đạo Tông xong, thì bảo hắn ta có cơ hội thì quấy rối.
Còn nói một câu “tông môn bỏ đi”.
Đường đường là Thánh Địa Đông Châu, ở trước mặt sư tôn hắn ta, chỉ có thể xưng là tông môn bỏ đi...
Đây là cuồng vọng cỡ nào?
Nhưng Diệp Lạc cảm nhận được, ở trước mặt Vô Đạo Tông hắn ta, có khả năng Thánh Địa Đông Châu thực sự là đồ bỏ đi!
Đừng hỏi, hỏi chính là hắn ta tin tưởng lời sư tôn hắn ta nói.
“Nhưng mà phải quấy rối Thánh Địa Đông Châu, nghĩ lại cũng có chút kích thích.”
Trong mắt Diệp Lạc xuất hiện chút hưng phấn.
Từ khi hắn ta ngộ đạo tới nay, chưa từng ra tay với người khác, không biết sức chiến đấu của mình ở cấp bậc nào.
Lần này xuống núi, cũng có mục đích muốn kiểm tra đo lường sức chiến đấu của hắn ta.
Nhưng mà nói đi nói lại, vì sao Càn Đế Đạo Tông đi vào thông báo một tiếng lại lâu tới vậy.
Đường đường là Thánh Địa của Đông Châu, sao hiệu suất làm việc chậm như thế.
Ngay khi Diệp Lạc đang suy nghĩ miên man.
Một giọng nói truyền từ đằng xa tới.
“Có bạn từ phương xa tới, thật đúng là vui! Diệp tiểu hữu, đã lâu không gặp, hi vọng từ sau lần gặp mặt trước ngươi vẫn khỏe.”
Chỉ thấy đại trưởng lão đi tới sơn môn, trên gương mặt tràn ngập nụ cười, không thấy chút nghiêm túc đời thường.