Chương 53: Đại trưởng lão ta không phải chó liếm 1
Trong khu vực Đông Châu.
Ngàn dặm không mây.
Lúc này khí thế của Càn Đế Đạo Tông ngất trời.
Vô số đệ tử đã ra khỏi nơi bế quan, dưới sự chỉ huy của mỗi trưởng lão, chuẩn bị cho Đại Bỉ tông môn lần này.
Càn Đế Đạo Tông là Thánh Địa của Đông Châu.
Mỗi gần diễn ra Đại Bỉ tông môn, gần như tất cả đại tông môn ở Đông Châu đều được mời tới.
Những tông môn cỡ trung và tông môn cỡ nhỏ không có tư cách được mời cũng sẽ tặng lễ vật, chúc mừng Càn Đế Đạo Tông cử hành Đại Bỉ tông môn.
Có thể nói như thế này, mỗi lần Càn Đế Đạo Tông diễn ra Đại Bỉ tông môn, đủ khiến cả Đông Châu chấn động.
Đây là lực ảnh hưởng của Thánh Địa Đông Châu!
...
Ngay khi Càn Đế Đạo Tông bận rộn khắp nơi, mấy trưởng lão và tông chủ lại tụ tập trong đại điện.
Mấy trưởng lão này theo thứ tự đứng ở phía dưới.
Hình tượng lão giả thuần một màu.
Tu cảnh cảnh giới Hóa Thần thuần một màu.
Lúc này, mấy trưởng lão đang nói chuyện.
“Đại trưởng lão, ngươi đã nói gì hả? Không phải nói đệ tử của tông môn ẩn thế Vô Đạo Tông sẽ đến sao?”
“Chỉ còn mấy ngày nữa là diễn ra Đại Bỉ tông môn.”
“Chẳng lẽ chúng ta còn có thể vì một đệ tử của tông môn ẩn thế, mà hoãn Đại Bỉ tông môn sao? Khụ khụ, có vẻ như khả thi, tông chủ, lão phu xin hoãn Đại Bỉ tông môn!”
Mấy trưởng lão đều vì đệ tử của tông môn ẩn thế còn chưa tới mà cảm thấy ưu sầu.
Trong điện chỉ có hai người có vẻ mặt bình tĩnh.
Đại trưởng lão.
Tông chủ Càn Nguyên.
Vẻ mặt hai người như thường, giống như không có chút bất ngờ, đều có bộ dạng bí hiểm.
“Tông chủ, trái lại nên nghĩ biện pháp gì đi chứ, không thể tụ tập ở đây ầm ĩ mãi được.”
Có trưởng lão chú ý tới hai người không nói lời nào, không khỏi mở miệng.
Tông chủ Càn Nguyên híp mắt ngồi trên ngai vàng tông chủ, lạnh nhạt nhìn thoáng qua trưởng lão kia.
“Chuyện này là đại trưởng lão phụ trách, để đại trưởng lão đề ra phương án là được.”
Tông chủ Càn Nguyên thản nhiên nói một câu.
Mặt ngoài vững như chó già, thực ra trong lòng lão ta rất hoảng hốt.
Hiện giờ lão ta đã không còn tu vi gì.
Lão ta có thể đứng ra cho có cảm giác tồn tại sao?
Chỉ có thể cố gắng giả câm điếc, có vấn đề gì thì giao cho những trưởng lão này.
Hơn hai tháng ngụy trang, hành động của lão ta đã gọi là thuần thục.
Dưới giọng điệu như vậy, đám trưởng lão căn bản không chú ý tới chuyện gì.
Nói thầm vài câu tông chủ càng lúc càng lười biếng thì từ bỏ.
Lúc này, bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía đại trưởng lão.
Gương mặt đại trưởng lão không chút thay đổi, bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc, suy nghĩ cẩn thận rất lâu.
“Nếu thực sự không tới mà nói, vậy thì hoãn Đại Bỉ tông môn đi, dù sao cả Đông Châu này tông môn có thể khiến chúng ta để mắt tới cũng chỉ có Vô Đạo Tông, những tông môn còn lại, bảo bọn họ đợi đi.”
“Tông ta thành lập quan hệ bạn tốt với Vô Đạo Tông, sao đệ tử của Vô Đạo Tông còn chưa tới đã bắt đầu được? Làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến mối quan hệ giữa hai tông chúng ta trở nên tệ hơn sao?”
Đại trưởng lão nghĩa chính ngôn từ nói xong.
Bộ dạng giống như “ta không phải là chó liếm, ta chỉ đang suy nghĩ cho tông môn”.
Tông chủ Càn Nguyên ở bên cạnh nghe thấy thế, chẳng muốn nói gì thêm, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì hoãn Đại Bỉ tông môn đi.”
Đám trưởng lão gật đầu.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài tuyên bố.
Đúng lúc này.
Một đệ tử ngự kiếm mà đến, nhanh chóng hạ xuống đại điện.
“Tông chủ! Đệ tử của tông môn ẩn thế kia đã đến!”
Giọng nói của đệ tử này hơi dồn dập kích động.
Hả?
Những lời này vừa vang lên.
Mấy trưởng lão và tông chủ Càn Nguyên đều nhìn về phía đệ tử kia.
Chỉ nghe đệ tử kia tiếp tục nói: “Tông chủ! Bên sơn môn nói có một người cầm thiệp mời trong tay tới, bọn ta hỏi hắn từ đâu tới đây, hắn nói là đại diện cho Vô Đạo Tông tới! Người này, hẳn là đệ tử của tông môn ẩn thế!”
Cuối cùng cũng đến!
Gương mặt mấy trưởng lão đều hơi ửng hồng.
Không biết đang suy nghĩ gì.
“Đi xem một lát, chúng ta nhanh đi nghênh đón đệ tử của tông môn ẩn thế đi.”
“Ta muốn đệ tử của tông môn ẩn thế nhìn thật kỹ công phu liếm của ta, phi, nói sai rồi, các ngươi bỏ qua cho, ta muốn đệ tử của tông môn ẩn thế này nhìn thật kỹ thần công của ta.”
“Đi hết đi, còn ở đây thất thần làm gì.”
Mấy trưởng lão nhanh chóng hóa thành tia sáng bay ra ngoài.
Tông chủ Càn Nguyên quay đầu nhìn, thì thấy đại trưởng lão đứng bên cạnh lão ta.
Khóe miệng lão ta căng lên, hỏi ngược lại: “Những lời này không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Sao ngươi không đi?”
Đại trưởng lão lắc đầu, giọng nói có chút nghiêm túc.
“Ta là đại trưởng lão của Càn Đế Đạo Tông, đức cao vọng trọng, sao có thể giống như bọn họ? Phụt, một đám chó liếm!”
Sau khi đại trưởng lão nói xong, tay im lặng cho vào trong ống tay áo.
Mở đại trận cấm không của Càn Đế Đạo Tông ra.
Bay sao? Ta cho các ngươi bay này.