Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 60: Vô Thường đạo nhân 2

Chương 60: Vô Thường đạo nhân 2
Vô Đạo Tông?
Đạo bản vi vô, tòng vô nhi nhất.
Vô Đạo Tông, khẩu khí thật lớn!
Chẳng qua vì sao lão ta chưa từng nghe tới tên tông môn này? Tên tuổi của đại tông môn một thời đại lão ta đều từng nghe nói tới rồi mới đúng.
Vô Thường đạo nhân mê mang.
Lão ta sống lâu như thế, nhưng chưa từng nghe tới tên tông môn này.
Là lão ta kiến thức nông cạn sao?
“Được rồi, tin tức này ta đã biết, ngươi có thể rời đi trước.”
Vô Thường đạo nhân xua tay, bảo người trẻ tuổi này rời đi.
Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Người trẻ tuổi nhìn bức họa cuộn tròn trên tay Vô Thường đạo nhân một lát, ho khan hai tiếng.
Bức tranh này đã hao phí rất nhiều bảo vật trong tông.
Nếu tay không quay về.
Hắn ta sợ trưởng lão trong tông môn sẽ giết hắn ta.
Vô Thường đạo nhân ở bên cạnh vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn bên ngoài cửa hàng thợ rèn, không có ý định trả đồ người ta.
Người trẻ tuổi thấy thế, cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Hắn ta xoay người muốn rời đi.
Nhưng nhìn thấy bóng dáng bay tứ tung trên bầu trời, không khỏi sửng sốt một chút.
Vô Thường đạo nhân nắm chắc thời cơ, khi người trẻ tuổi ngây người, lão ta lập tức cất bức họa cuộn tròn vào trong pháp bảo trữ vật, lúc này mới ngẩng đầu.
“Làm sao vậy?”
Vô Thường đạo nhân làm bộ làm tịch hỏi một câu.
Ngay sau đó, bóng dáng trên bầu trời cũng hấp dẫn sự chú ý của lão ta.
Chỉ thấy một bóng người ôm bảo rương hoàng kim, cõng tơ lụa điều khiển pháp vân đi tới...
Gương mặt của bóng dáng ấy, giống y như đúc người trên bức họa cuộn tròn!
Trên không hồ Kính Diện.
Sở Duyên ôm bảo rương hoàng kim, khiêng tơ lụa, lòng bàn chân giẫm lên pháp vân.
Ánh mắt hắn đảo qua cả hồ Kính Diện.
Cảm khái hồ Kính Diện thật tú lệ.
Nhưng hắn chưa từng quên mục đích mình tới.
Thần thức nhanh chóng quét xung quanh, muốn tìm cửa hàng thợ rèn.
Cuối cùng, ở trong thần thức của hắn, hắn thấy được cửa hàng thợ rèn ở bên cạnh hồ Kính Diện.
Một cửa hàng thợ rèn cũ nát!
Là nơi này!
Đôi mắt Sở Duyên sáng lên, bay xuống cửa hàng thợ rèn.
Khi Sở Duyên rơi xuống đất, đặt tơ lụa và bảo rương xuống xong, vừa mới xoay người, thì thấy phía trước cửa hàng thợ rèn có hai người đang đứng.
Một già một trẻ.
Một già một trẻ này, lúc này đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Sở Duyên.
Ánh mắt này...
Giống như hai con sói đói tới mức bụng sôi lên nhìn thấy một con cừu nhỏ.
Hai người kia...
Sở Duyên bị nhìn chằm chằm da đầu run lên.
Hai người kia, ánh mắt này không phải là vì thấy hắn quá đẹp trai, có ý gì với hắn đấy chứ?
Không có khả năng.
Cho dù hắn đẹp trai tới mấy, cũng không có khả năng có phản ứng như vậy.
Không đúng, thực sự không đúng!
Hai người này không phải tham cơ thể hắn đấy chứ!
Chắc chắn là tham bạc của hắn, sau lưng hắn có bảo rương hoàng kim, còn có tơ lụa, còn có cả bộ quần áo giá trị trăm lượng này, những thứ này đều là tiền cả.
Từ xưa tới nay tiền vẫn luôn động lòng người!
Hai người kia nên đánh!
Sở Duyên cảnh giác, mặt ngoài vẫn là bộ dạng thản nhiên như cũ, nhưng bàn tay giấu dưới ống tay áo hơi run lên.
Đó là vì pháp lực tích tụ tới cực hạn, không thể khống chế hoàn toàn mà tạo thành run rẩy.
Một già một trẻ ở trước cửa hàng thợ rèn, tâm trạng vô cùng kích động.
Vô Thường đạo nhân thì không sao, chỉ là tâm trạng có chút mênh mông.
Vừa mới thấy được phong thái của người này trong bức họa cuộn tròn, không ngờ tới bây giờ lại gặp được người thật.
Người trẻ tuổi kia thì không nhịn được tâm trạng kích động, gương mặt ửng hồng, cơ thể đều vì kích động mà run lẩy bẩy.
Vị chủ của tông môn ẩn thế này...
Chỉ từng nghe được khi sư tôn nói chuyện, vậy mà bây giờ xuất hiện trước mặt hắn ta.
Vô Thường đạo nhân ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi, bảo đối phương chú ý hình tượng một chút.
Ngay sau đó, Vô Thường đạo nhân cất bước đi tới cách Sở Duyên không xa, nhìn người trước mặt, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Đạo hữu, không đúng, tiền bối, ừm, chuyện này, ta, ừm...”
Vô Thường đạo nhân im lặng, lão ta muốn tát mình một cái.
Sao lão ta lại nói lời dạo đầu xấu hổ như vậy.
Chuyện này cũng không có biện pháp.
Vô Thường đạo nhân thực sự không biết nên nói thế nào với vị trước mặt.
Tuy lão ta cũng là lánh đời, nhưng so với người trước mắt, lão ta không là gì.
Người trước mặt tuyệt đối xem như tiền bối của lão ta.
Cho dù là tu vi hay độ tuổi, đều như vậy!
Đừng hỏi vì sao lão ta biết, chỉ nhìn bức họa cuộn tròn, đã có thể chứng minh!
Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt!
Trên thế gian này không có người như ta!
Chỉ một câu này, có thể nhìn ra được vị này quyết đoán cường đại cỡ nào.
Nếu lão ta đoán không nhầm, người trước mắt tuyệt đối là thiên kiêu vô song thời thượng cổ.
Cũng chỉ có người đó, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng Vô Thường đạo nhân lão ta sẽ không nịnh nọt, từ trước tới nay nói chuyện đều thẳng thắn, đối mặt với người như vậy, lão ta không biết nên nói gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất