Đại Chu Tiên Lại

Chương 121. Tế đàn đáy nước (2)

Chương 121. Tế đàn đáy nước (2)

Nàng một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Ta muốn ăn đồ ăn lần trước, rất nhiều đồ ăn đặt ở trong nồi nấu cái loại đó.”
Nửa tháng qua, Lý Mộ hầu như là mang nàng hầu hạ như bà cô, biết được nàng lập tức phải đi, trong lòng vui vẻ vô cùng, lập tức trở lại huyện thành, mua đến đồ ăn làm lẩu cho nàng.
Đồ làm bếp lần trước ba người cùng nhau ăn lẩu còn ở nơi này, Lý Mộ cố ý mua một bộ, không mang về.
Sau khi ăn lẩu một lần, thiếu nữ xà yêu đã có thể rất thuần thuộc luyện sử dụng đũa, ở dưới Tô Hòa khống chế, nồi đồng chậm rãi lơ lửng ở không trung, một ngọn lửa ở đáy nồi bình tĩnh thiêu đốt.
Thiếu nữ dùng đũa ở trong nồi lật qua lật lại, bất mãn nói: “Ài, hôm nay sao không có thịt bò?”
Thanh Ngưu tinh đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng.
Tuy Lý Mộ từng mời, nhưng hai yêu vật lại chưa vào bàn, chỉ đứng ở cửa chờ đợi.
Ba người ngồi ở trên chiếu, vây quanh một cái kỷ trà, Lý Mộ cùng Tô Hòa khoanh chân mà ngồi, thiếu nữ xà yêu nằm nghiêng ở đối diện Lý Mộ, phần eo trở xuống, không an phận xoay qua xoay lại.
Lý Mộ nhìn mà phiền lòng, nói: “Ngươi có thể đừng uốn éo nữa hay không?”
Thiếu nữ xà yêu trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta thích uốn éo, ngươi quản ta!”
Lý Mộ lười cãi nhau với nàng, dù sao bữa tiệc này đã là cơm chia tay, sau khi cơm nước xong, hắn cùng xà yêu này, nhà ai người đó về, mẹ ai người ấy tìm, có thể cả đời cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cơm nước xong, thiếu nữ xà yêu mặc dù là không tình nguyện nữa, cũng vẫn theo hai yêu vật rời khỏi.
Trước khi đi, nàng kéo tay Tô Hòa, nói: “Tô tỷ tỷ, chờ muội tu vi có thành tựu, muội sẽ trở về thăm tỷ.”
Hổ yêu kia cười cười với Lý Mộ, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, về sau đến Hổ Đầu sơn của ta, ta bày tiệc chiêu đãi ngươi.”
Thanh Ngưu tinh cũng hướng Lý Mộ lộ ra nụ cười, “Về sau tiểu huynh đệ nếu đến Thanh Ngưu sơn, có thể tới tìm ta.”
Hổ Đầu sơn, Thanh Ngưu sơn, Lý Mộ nghe cũng chưa từng nghe nói, có thể không ở Bắc quận.
Thiếu nữ xà yêu hung tợn nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Kẻ lừa gạt, ta tên Bạch Ngâm Tâm, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ còn về tìm ngươi!”
Lý Mộ hướng nàng phất tay, nói: “Tạm biệt.”
Tuy ngoài miệng nói tạm biệt*, nhưng Lý Mộ ước gì nàng vĩnh viễn cũng không về.
(*: Hán việt là tái kiến, cũng mang ý nghĩa là gặp lại)
Hóa Hình kỳ Lý Mộ đã không trêu vào nổi, đợi nàng thành công ngưng tụ thành yêu đan, thăng cấp trung tam cảnh, chẳng phải là sẽ lên trời?
Hai yêu vật mang theo tiểu xà yêu đi xa, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt của Lý Mộ.
Tô Hòa thở dài, nói: “Lúc có muội ấy, thật ra rất tốt, bên cạnh ít nhất có người có thể nói chuyện...”
Lý Mộ liếc nàng, “Đệ không phải người sao?”
Tô Hòa giật giật khóe miệng, hỏi: “Sau khi muội ấy đi rồi, đệ còn có thể mỗi ngày tới sao?”
Nàng đây là đang trách Lý Mộ, lúc xà yêu kia ở đây, ngày nào cũng đến.
Nữ quỷ đạo hạnh hai mươi năm, thế mà ghen với cả một con rắn, Lý Mộ giải thích: “Đệ mỗi ngày tới nơi này, là vì cô ấy bị thương là đệ làm hại, với lại, đệ bảo tỷ đi theo đệ, tỷ cũng không muốn...”
Tô Hòa lắc lắc đầu, nói: “Không phải tỷ không muốn, là tỷ không có cách nào rời khỏi.”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Vì sao?”
Tô Hòa chưa trả lời, chỉ là yên lặng hướng nơi xa đi đến, Lý Mộ nghi hoặc đi theo phía sau nàng.
Nàng đi đến nơi nào đó rời xa vịnh Bích Thủy, bước chân dừng lại, chậm rãi hướng phía trước vươn tay.
Ngón tay nàng, ở sau khi vượt qua không gian nơi nào đó, chậm rãi biến mất.
Sắc mặt Lý Mộ chấn động, hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Tô Hòa thu hồi tay, ngón tay một lần nữa ngưng tụ, nàng xoay người hướng phòng nhỏ đi đến, giải thích: “Ta không thể rời khỏi nơi này quá xa, nếu không, hồn thể của ta sẽ tiêu tán.”
Lý Mộ nhìn nàng hỏi: “Vì sao sẽ như vậy?”
Lấy tu vi cảnh giới thứ tư của Tô Hòa, thiên hạ to lớn, đều có thể đi, nàng không thể rời khỏi vịnh Bích Thủy, nhất định có nguyên nhân nào tầng sâu hơn nữa.
Tô Hòa đi đến bên mặt nước, nói: “Đệ xuống nước nhìn chút sẽ biết.”
Đạo môn có một thần thông, tên là “Nhập Thủy”, có thể lặn sâu mà không chết đuối, ở trong sông suối hồ biển tự do đi qua, chỉ là đây là thần thông người tu hành Thần Thông cảnh mới có thể nắm giữ.
Phù Lục phái tuy có bùa tránh nước, nhưng trên người hắn lại không có.
Nhưng, lấy tu vi Lý Mộ bây giờ, nín thở nửa khắc đồng hồ vẫn là rất đơn giản, hắn cởi áo bào ngoài, tung người nhảy xuống nước.
Vịnh Bích Thủy là do khúc ngoặt của con sông nào đó ở nơi này hội tụ thành một hồ sâu, nước hồ xanh âm u, chỗ sâu nhất tới mười mấy trượng, Lý Mộ lặn xuống đầm nước, phát hiện nước nơi này băng hàn thấu xương, hắn vận chuyển pháp lực, mới vừa đủ chống lại sự rét lạnh này.
Nước đầm trong suốt, nhưng tầm nhìn không xa, Lý Mộ hướng chỗ sâu trung tâm đầm nước lặn đi, phát hiện đáy nước phía trước, loáng thoáng có một kiến trúc kỳ quái.
Đó tựa như là một đài cao, phạm vi khoảng mấy trượng, đại bộ phận bị giấu trong bùn cát đáy nước, chỉ có một bộ phận lộ ra.
Trên đài cao, có khe rãnh giăng khắp nơi, như là phù văn nào đó, từng luồng hào quang lưu động ở trong khe rãnh, Lý Mộ rất nhanh đã ý thức được, đó thế mà lại là thiên địa linh khí ngưng tụ thành thực chất!
Chẳng lẽ đài cao giấu ở đáy nước này, thế mà có tác dụng ngưng tụ thiên địa linh khí?
Nói là đài đá, thật ra như là một tòa tế đàn, chỉ là không biết người phương nào bố trí, lại có tác dụng gì.
Ánh mắt Lý Mộ đánh giá tế đàn, rất nhanh, tầm mắt đã bị một bóng trắng trên tế đàn hấp dẫn.
Đó tựa như là một nữ tử, lẳng lặng nằm ở trên tế đàn, cách quá xa, Lý Mộ thấy không rõ, hắn bơi gần một ít, miễn cưỡng có thể thấy rõ bộ dáng của nữ tử kia.
Khụ!
Nháy mắt thấy rõ khuôn mặt của nữ tử kia, sắc mặt Lý Mộ biến đổi hẳn, uống ngụm nước, suýt nữa bị sặc.
Khuôn mặt nữ tử trên tế đàn kia, thế mà lại giống Tô Hòa như đúc!
Theo tầm mắt Lý Mộ nhìn lại, ngay sau đó, nữ tử hai mắt nhắm nghiền, tựa như là lâm vào ngủ say kia, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Tế đàn đáy nước, nữ tử có khuôn mặt tương tự với Tô Hòa, đột nhiên mở đôi mắt, nhìn Lý Mộ, nhẹ nhàng hít hít cái mũi.
Trong đầu Lý Mộ nổ vang, hắn cảm giác máu của hắn, linh hồn của hắn, cùng với ba phách hắn vừa mới ngưng tụ, đều sắp bị hít ra bên ngoài cơ thể.
Ngay sau đó, một lực hút từ phía trên truyền đến, thân thể hắn nhanh chóng bay lên, một chớp mắt đó lao ra khỏi mặt nước, Lý Mộ nhìn thấy nữ tử trên tế đàn, hai mắt lại chậm rãi nhắm lại.
Lý Mộ chật vật rơi xuống đất, nhìn Tô Hòa, khó có thể tin nói: “Cô ấy là...”
“Là tỷ.”
Tô Hòa nhìn thoáng qua đầm nước, thản nhiên nói: “Nói chính xác, là thân thể của tỷ, bây giờ đứng ở trước mặt đệ, là hồn thể của tỷ.”

Hết chương 121.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất