Chương 123. Họa cương thi
Lý Mộ không có hứng thú đối với người lúc ban đầu bố trí trận pháp, tế đàn này trước đó đã tồn tại, Tô Hòa rơi vào tế đàn đó, hẳn chỉ là trùng hợp.
Điều Lý Mộ nghĩ, là như thế nào giải cứu Tô Hòa, dựa theo lão Vương nói, phải từ bên ngoài phá hỏng trận pháp, hoặc là thân thể của nàng từ bên trong phá vỡ, Tô Hòa mới có thể tự do.
Từ bên ngoài phá hỏng trận pháp, thì phải phá thủy mạch, cũng chính là thay đổi hướng đi của con sông kia chảy qua vịnh Bích Thủy, đây là chuyện không có khả năng, thủy mạch một huyện, chính là quan trọng trong quan trọng, chỉ sợ Lý Mộ còn chưa đào, đã bị đồng nghiệp của mình bắt về nha môn.
Mà chờ thân thể của nàng cường đại đến mức đủ để phá hỏng trận pháp, còn không biết phải đợi tới khi nào, cho dù nàng có thể đi ra, đối với Tô Hòa mà nói, cũng không phải một chuyện tốt.
Dứt bỏ những thứ này không nói, phong ấn trong tế đàn kia chính là một con phi cương, phi cương có thể cách không hút tinh huyết hồn phách người ta, nạn cương thi của Chu huyện, chính là vì một con phi cương dựng lên, đến bây giờ cũng chưa bình ổn, nếu huyện Dương Khâu lại có thêm một con phi cương, còn không biết phải chết bao nhiêu người.
Lý Mộ tâm sự nặng nề rời khỏi phòng trực của lão Vương, chuyện về Tô Hòa, còn cần tính toán cho lâu dài.
Hắn đi đến dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện một tiểu hòa thượng mười lăm mười sáu tuổi, cầm một cái thiền trượng so với hắn còn cao hơn, đứng ở trong sân nha môn.
Lý Mộ nhớ lại một chút, liền nhớ ra thân phận tiểu hòa thượng.
Ở trước khi Lý Mộ tu hành, huyện nha Dương Khâu, trừ Trương huyện lệnh, Chu bộ đầu, còn có bốn người tu hành.
Trong bốn người này, Lý Thanh, Hàn Triết, Ngô Ba, là đệ tử đạo môn, đến từ tổ đình Phù Lục phái, còn có một người, đến từ Tâm tông của phật môn tứ tông.
Phật môn đạo môn và triều đình đều có hợp tác, cụ thể biểu hiện ở, hai tông đều sẽ phái đệ tử trẻ tuổi, đóng quân ở các nơi nha môn, một là vì đệ tử rèn luyện, hai là vì giúp triều đình thống trị địa phương.
Người tu hành tuy tự xưng là phương ngoại chi nhân, nhưng bọn họ muốn ở trong địa giới Đại Chu khai tông lập phái, thu nạp tín đồ rộng rãi, cũng phải lấy ra thành ý cần thiết cho triều đình.
Ngô Ba đứng ở đối diện tiểu hòa thượng, dưới chân là một đống xác rắn.
Hàn Triết nói người này có thù nhất định báo, không khuếch đại chút nào cả, tên mập này từ sau khi chịu thiệt bởi xà yêu, trong lòng tức mãi không thôi, mấy ngày nay, các loại rắn chết ở trong tay hắn, không dưới mấy trăm con.
Tiểu hòa thượng nhìn xác rắn đầy đất, nhíu mày, nói với Ngô Ba: “Ngô bộ đầu, ngươi cớ gì lạm sát sinh linh?”
Ngô Ba khinh thường nói: “Mấy con rắn chưa khai thức mà thôi, giết thì giết, người khác giết gà giết vịt ngươi mặc kệ, quản ta làm cái gì?”
“A Di Đà Phật.” Tiểu hòa thượng niệm tiếng phật hiệu, thương xót nói: “Gà vịt là gia cầm, người giết gà vịt làm thức ăn, còn sẽ tích lũy ác báo, ngươi giết rắn, hoàn toàn là vì ác niệm trong lòng, ngày sau nhất định chịu ác quả...”
Ngô Ba cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi làm sao biết ta giết rắn không phải vì ăn, thịt rắn hương vị rất không tệ, ta hôm nay còn ăn canh rắn, cần chia ngươi một bát hay không?”
Tiểu hòa thượng tức xanh cả mặt, liên tục niệm vài tiếng phật hiệu, mới bình phục tâm tình, chậm rãi nói: “Ngô bộ đầu, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, hy vọng ngươi đừng sai tiếp nữa...”
Ngô Ba vẻ mặt khinh thường, nói: “Thật ngại quá, ta tu đạo, không tin cái biển khổ vô biên đó của các ngươi...”
Chu bộ đầu từ bên trong đi ra, thấy hai người giương cung bạt kiếm, đau hết cả đầu, vội vàng nói: “Hai vị đừng tranh cãi nữa, huyện lệnh đại nhân có chuyện quan trọng triệu tập, chỉ chờ các ngươi, mau vào đi...”
Lý Mộ ở cửa phòng trực xem náo nhiệt một lát, hai người liền bị Chu bộ đầu gọi vào tiền nha.
Tiểu hòa thượng này cũng là tính tình tốt, nếu là Huyền Độ, nhắm chừng Ngô Ba bây giờ đã quỳ ở trên mặt đất cam đoan, về sau không bao giờ sát sinh nữa.
Ở trong trí nhớ của Lý Mộ, bốn người tu hành của nha môn rất ít có lúc tụ tập đủ, không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến bốn người tu hành tập trung huyện nha. Hắn trở về phòng trực, tò mò hỏi: “Nha môn xảy ra việc lớn gì sao?”
“Không biết.” Trương Sơn lắc lắc đầu, nói: “Đầu nhi vừa rồi cũng bị huyện lệnh đại nhân triệu đi, đã xảy ra chuyện gì, chờ nàng đi ra là biết.”
Lão Vương đi vào ngồi chơi, nói: “Ta trái lại đã nghe được một chút tin tức, nghe nói là cương thi Chu huyện không khống chế được, thi tai lan tràn đến huyện chúng ta, đêm qua, thôn giáp với Chu huyện, đã có vài người bị cắn...”
Nghe được lời của lão Vương, sắc mặt Lý Mộ hơi kinh hãi, hỏi: “Thi tai lan tràn đến huyện chúng ta?”
Chỉ một con khiêu cương, đã khiến nha môn đau đầu không thôi, có thể tưởng tượng, nếu huyện Dương Khâu bạo phát cương thi, hậu quả sẽ là thế nào.
Họa cương thi của Chu huyện, trước sau đã tạo thành mấy trăm hơn một ngàn người chết.
Ba tháng trước, quận thủ đại nhân tự mình ra mặt, thả lưới vô số cao thủ, cũng chưa khống chế được thế cục, luân hãm tiếp một huyện Dương Khâu, tình thế chỉ sợ sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Dù sao, cương thi khác với yêu vật quỷ vật bình thường, ở dưới tình huống không có triều đình hoặc là người tu hành can thiệp, bọn chúng có thể cuồn cuộn không ngừng mang người thường biến thành đồng loại.
Thi thể bị khiêu cương cắn bị thương, sau khi thi biến, bộ khoái bình thường đã không thể chế phục, phi cương càng có thể vô hạn chế tạo khiêu cương, trong《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》có ghi lại, mấy trăm năm trước, họa cương thi nghiêm trọng nhất, là một linh thi gây ra.
Con linh thi này, trực tiếp khiến cho một quốc gia nhỏ trở thành quốc gia của cương thi.
Phi cương chỉ là một cách nói không rõ ràng, cương thi một đẳng cấp này, thực lực đại khái tương đương với người tu hành trung tam cảnh.
Thực lực linh thi còn ở trên phi cương, áp sát tu hành thượng tam cảnh, loại cương thi này, hẳn có thể xưng là thi tu, bọn họ linh trí không kém gì người thường, biết thuật pháp, có thể dùng thần thông, toàn thân mình đồng da sắt, lôi điện bất nhập, pháp bảo khó thương, có thể chống lại người tu hành cảnh giới thứ bảy.
Năm đó con linh thi kia gây ra động tĩnh to lớn, cuối cùng ép Linh Trận phái xuất động mấy vị trưởng lão, mang toàn bộ quốc gia nhỏ đó dùng trận pháp che đậy, lại xuất động vô số người tu hành cấp cao, mới bình định mối họa lần đó.
Nếu thi tai Bắc quận ồn ào quá lớn, chỉ sợ triều đình sẽ áp dụng phương pháp tương tự, trực tiếp vứt bỏ Bắc quận, để giải tình thế nguy hiểm chỉnh thể.
“Huyện, huyện chúng ta cũng có nạn cương thi?”
Trương Sơn nghe vậy, mặt cũng bị dọa tái đi. Vụ án Trương gia thôn, sự sợ hãi của gã đối với cương thi, đến nay còn chưa tiêu tán.
Hết chương 123.