Chương 149. Thiếu một tờ (1)
Hắn lấy ra mấy lá bùa, lại từ trên đầu mình giật xuống mấy sợi tóc, nói: “Nếu nữ thi đó có dấu hiệu phá trận mà ra, tỷ liền thúc giục bùa này, đệ sau khi nhìn thấy, sẽ mau chóng chạy tới.”
Đây là một tấm Tiên Nhân Chỉ Lộ Phù Lý Mộ từ chỗ Lý Thanh cầu được.
Bùa này cũng có tác dụng truyền tin, sau khi dính khí tức tóc của Lý Mộ, sẽ tìm kiếm đến bản thân Lý Mộ, hắn nhìn thấy bùa này, liền biết Tô Hòa nơi này gặp phiền toái.
Bản thân Lý Mộ đương nhiên không phải đối thủ của nữ thi kia, nhưng hắn tràn đầy lòng tin đối với hai người sau khi hợp thể.
Cho dù đối mặt là đối thủ Tạo Hóa cảnh, hắn cũng có lòng tin phân cao thấp.
Từ vịnh Bích Thủy đi ra, Lý Mộ dùng Thần Hành Phù nhanh chóng trở lại huyện thành, sau đó mới chậm rãi đi bộ về phía huyện nha.
Huyện nha ước thúc đối với người tu hành rất nhỏ, Lý Thanh và Hàn Triết tới muộn về sớm cái gì, đều không phải vấn đề, từ sau khi Lý Mộ bước vào tu hành, Chu bộ đầu rõ ràng cũng không quản hắn nữa.
Hơn nữa xem bộ dáng Chu bộ đầu, tựa như có ý tứ để hắn tấn thăng bộ đầu, nhưng gã ám chỉ vài lần, đều bị Lý Mộ uyển chuyển từ chối.
Dù sao, nếu hắn cùng cấp với Lý Thanh, về sau liền không có lý do đi theo phía sau nàng.
Tới cửa huyện nha, Lý Mộ đang định đi vào, nhìn thấy một người đầu trọc bồi hồi ở cửa huyện nha, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên đầu hắn, tỏa sáng.
Thấy hắn ở cửa nha môn đi tới đi lui, Lý Mộ đi qua, phi thường có lễ phép hỏi: “Đại sư, có chuyện gì sao?”
“Đại sư?”
Nam tử đầu trọc quay đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi con mắt nào nhìn thấy ta giống hòa thượng?”
Lý Mộ chỉ chỉ đầu mình.
Nam tử trung niên sờ sờ cái đầu trơn bóng, ngực phập phồng vài cái, giận dữ nói: “Lão tử là trọc, là trọc, không phải con lừa trọc!”
Lý Mộ nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, phía dưới đầu hắn, vẫn là có chút tóc, chỉ là đỉnh đầu so với Huyền Độ cùng Tuệ Viễn còn trọc hơn, Lý Mộ nhìn cái đầu tiên sẽ nhận sai cũng không kỳ quái.
Hắn ở trong lòng nói thầm, trọc thành như vậy, còn không bằng trực tiếp làm hòa thượng.
Nam tử đầu hói hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi đang nói thầm cái gì thế, có phải cười ta hay không?”
Lý Mộ nghiêm mặt, nói: “Không có.”
Nam nhân hói đầu này cho hắn cảm giác rất cường đại, ít nhất cũng là cao thủ Thần Thông cảnh, không phải Lý Mộ có thể trêu chọc.
Hắn nghiêm túc nhìn nam tử đầu hói, hỏi: “Ngươi tới huyện nha có chuyện gì sao?”
Nam tử đầu hói nói: “Ta tìm Lý Thanh.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, thử hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Nam tử đầu hói mặt âm trầm, nói: “Ta đến từ tổ đình Phù Lục phái, ngươi đi vào tìm Lý Thanh, nói Mã sư thúc tìm nàng.”
Thì ra là người Phù Lục phái tới, trên mặt Lý Mộ lộ ra nụ cười, nói: “Thì ra là Mã sư thúc, mời vào mời vào, đầu nhi hẳn là ở bên trong, ta dẫn ngươi đi vào...”
Lý Mộ dẫn hòa thượng này đi vào phòng trực, cũng chưa nhìn thấy Lý Thanh, hẳn là đi tuần tra.
Lý Mộ nói với nam tử đầu hói: “Mã sư thúc ở nơi này nghỉ ngơi trước một lát, đầu nhi hẳn là một lát sẽ trở lại.”
Nam tử đầu hói xua tay, nói: “Thôi, nó không có mặt, ta tìm huyện lệnh của các ngươi cũng tương đương.”
Lý Mộ bỗng nhiên nghĩ đến, tên trọc này đến từ tổ đình Phù Lục phái, lại hiển nhiên là một nhánh của Lý Thanh, chẳng lẽ là đến khởi binh vấn tội đối với cái chết của Ngô Ba?
Trương huyện lệnh từng cố ý dặn dò Lý Mộ, nếu người Phù Lục phái tới, cứ nói hắn không có mặt. Lý Mộ cười cười, nói: “Xin lỗi, huyện lệnh đại nhân bây giờ không ở huyện nha.”
“Không ở?”
Mã sư thúc nhướng mày, hỏi: “Vậy hắn khi nào trở về?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, “Không biết.”
Trương Sơn từ sảnh trước đi ra, khi nhìn thấy Lý Mộ, vẫy vẫy tay, nói: “Lý Mộ, ngươi chạy đi đâu thế, huyện lệnh đại nhân tìm ngươi cả sáng rồi, nơi đó có mấy hồ sơ chờ ngươi sửa sang lại...”
Hắn nhìn thấy Mã sư thúc bên cạnh Lý Mộ, ngẩn ra một phen, hỏi: “Đây là hòa thượng ở đâu ra?”
Mã sư thúc chỉ vào Trương Sơn, lớn tiếng nói: “Ngươi mới là hòa thượng, cả nhà ngươi đều là hòa thượng!”
“Ngươi hòa thượng này, nói cái gì thế?” Trương Sơn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Không thấy ta có tóc sao?”
Mã sư thúc xắn tay áo, cả giận nói: “Ngươi nói ai không có tóc!”
Trương Sơn tuyệt không yếu thế, trừng mắt nói: “Thế nào, nơi này là huyện nha, ngươi hòa thượng này, còn muốn động thủ?”
“Mã sư thúc, ngài sao lại đến đây?”
Một thanh âm lạnh nhạt, vang lên đúng lúc ở cửa nha môn.
Một lát sau, Mã sư thúc ngực phập phồng, nhìn Trương Sơn tránh ở cửa, bất mãn nói với Lý Thanh: “Ngươi nên quản thủ hạ của ngươi một chút, quá mức không có quy củ...”
Lý Thanh giúp hắn rót chén trà, hỏi: “Mã sư thúc đến huyện nha, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Mã sư thúc mang nước trà uống một hơi cạn sạch, nói: “Ngô Ba đã chết, mạch thứ năm của chúng ta tổn thất không nhỏ, tuy không trách huyện nha, nhưng hắn tóm lại cũng là chết ở trên việc công, huyện nha dù sao cũng phải cho câu trả lời...”
Mã sư thúc nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng Lý Mộ lại cũng chưa nhìn ra hắn có bao nhiêu đau lòng cùng phẫn nộ. Hắn liên tục uống vài chén trà, bỗng nhiên nói: “Chuyện này, ta phải tìm huyện lệnh của các ngươi nói, ngươi dẫn ta đi tìm hắn...”
Trương huyện lệnh vốn không muốn gặp người tới từ Phù Lục phái, nhưng bất đắc dĩ Trương Sơn trong lúc vô ý bán đứng hắn, cũng không thể trốn tránh nữa.
Lúc Trương Sơn đi ra, trên mông có một dấu chân thật to, vẻ mặt xui xẻo nói với Mã sư thúc: “Huyện lệnh đại nhân cho mời...”
Sảnh trước huyện nha, Trương huyện lệnh mặt đầy nụ cười đi ra đón, nói: “Khách quý giá lâm, bản huyện chưa từ xa tiếp đón...”
Phù Lục phái ở Bắc quận thế lực tuy lớn, nhưng toàn bộ Bắc quận này, đều là quốc thổ Đại Chu, Mã sư thúc cũng không ra vẻ, mỉm cười nói: “Huyện lệnh đại nhân khách khí, khách khí...”
Trương huyện lệnh nói: “Nạn cương thi Chu huyện, thiếu chút nữa lan tràn đến bản huyện, may có cao nhân Phù Lục phái.”
Mã sư thúc nói: “Đều là việc nên làm mà, người tu hành, tự nhiên yêu quý bảo vệ dân chúng...”
Trương huyện lệnh đứng lên, giúp hắn thêm nước trà, nói: “Khách quý ở xa tới, không bằng nếm thử trà ngon bản huyện sưu tầm.”
Mã sư thúc vừa rồi đã uống vài chén trà, nhưng lại khó có thể từ chối Trương huyện lệnh nhiệt tình, vài chén trà xuống bụng, bụng đã có chút căng lên, hắn có ý muốn nhắc tới việc Ngô Ba, lại nhiều lần bị Trương huyện lệnh ngắt lời.
Trương huyện lệnh kéo đông kéo tây, chỉ dâu mắng hòe, luôn để hắn không thể vào đề tài chính.
Lại là một chén trà xuống bụng, Mã sư thúc rốt cuộc nhịn không được, nói thẳng: “Thực không dám giấu, huyện lệnh đại nhân, ta lần này là vì cái chết của Ngô sư điệt mà đến.”
Hết chương 149.