Chương 170. Báo ân (2)
Mặc dù Lý Mộ là người nó muốn báo ân, cũng không có khả năng khuyên bảo nó từ bỏ báo ân.
Nghĩ thông suốt một điểm này, Lý Mộ liền không khuyên nữa, nhiều nhất để nó làm ấm giường vài ngày, làm thỏa mãn tâm nguyện của nó, sau đó liền đuổi nó đi.
Nghĩ đến đây, Lý Mộ nhìn nó, hỏi: “Ngươi là muốn theo ta về nhà sao?”
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, hỏi: “Ta, ta có thể nói một tiếng với mỗ mỗ hay không?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Tiểu hồ ly chạy vài bước, lại quay đầu nói: “Ân công ngươi nhất định phải chờ ta nha...”
Lý Mộ xua tay, nói: “Đi đi...”
Nhìn nó biến mất ở sâu trong rừng rậm, Lý Mộ đứng ở ven đường, vẫn chưa rời khỏi.
Thiên hồ nhất tộc rốt cuộc có bao nhiêu chấp nhất, bên trên《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》viết rất rõ, ở trong nhận biết của chúng nó, ân cứu mạng, là nhân quả lớn, phải kết, ngăn cản chúng nó báo ân, so với cắt đứt con đường tu hành của chúng nó không có gì khác nhau.
Đối với những yêu vật mở ra linh trí này mà nói, tu hành, so với bất cứ chuyện gì cũng quan trọng hơn.
Tiểu hồ ly đi rồi, Lý Mộ đầu tiên là mang áo bào ngoài của mình cởi xuống, sau đó đi đến bên dòng nước, mang mấy mảng vết máu bắn tới trên quần áo công sai chà đi, để tránh lúc trở về khiến người ta chú ý.
Lúc bị Thiên Huyễn Thượng Nhân đoạt xá, vì tự bảo vệ mình, Lý Mộ là căn cứ ý tưởng đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Ở dưới luồng lực lượng thiên địa khổng lồ này, Thiên Huyễn Thượng Nhân bị trực tiếp gạt bỏ, Lý Mộ cũng bị thương không nhẹ, ít nhất cần tĩnh dưỡng mấy tháng, nhưng nói tóm lại, bị thương vậy rất đáng giá.
Không chỉ giết chết cường địch, đạt được đủ cảm giác chán ghét cho hắn ngưng phách, cùng với hồn lực tinh thuần của người tu hành trung tam cảnh, ngoài ra, trong đầu Lý Mộ, còn có thêm rất nhiều ký ức hỗn độn khó phân.
So với nói là ký ức của Thiên Huyễn Thượng Nhân, không bằng nói là ký ức của lão Vương.
Thiên Huyễn Thượng Nhân đi cũng không phải con đường tu hành luyện phách ngưng hồn của đạo môn, mà là một loại pháp môn tà đạo tên là “Thiên Huyễn Công”.
Công pháp này, không chú trọng thân thể, mà là lấy nguyên thần là chính.
Tà tu tu hành thuật này, có thể chia nguyên thần làm mấy hồn thể, chỉ cần có một cái chạy thoát, thì có thể mượn xác sống lại, lấy thân phận mới, tiếp tục xuất hiện, sau khi thu được đủ hồn lực, thì có thể trở về đỉnh phong.
Thiên Huyễn Thượng Nhân cả đời làm việc cẩn thận, mọi sự giữ lại một chiêu, ở trước khi bị phật môn cùng đạo môn liên thủ tiêu diệt, đã phân ra một đạo hồn thể, ẩn náu ở huyện Dương Khâu.
Ngay tại lúc cao thủ chính đạo đều cho rằng đã diệt trừ gã, gã chiếm xác sống lại ở trên người lão Vương, luyện hóa linh hồn của lão, lấy thân phận lão Vương, ẩn náu ở huyện nha.
Trong đầu Lý Mộ, bắt đầu không ngừng có đoạn ngắn lóe về.
Một huyệt động dưới lòng đất tối tăm, thân thể mập mạp của Ngô Ba, ở trong thông đạo chật hẹp chật vật chạy trốn.
Trần gia thôn, thầy bói gõ mở cửa sân gia đình nào đó.
Trương gia thôn, Trương viên ngoại mặt đầy ý cười mời một thầy địa lý vào phủ viên ngoại.
Nhâm gia, Nhâm Viễn dập đầu quỳ lạy với một người áo bào đen.
Chợ bán thức ăn, lão Vương đứng ở phía sau Trương huyện lệnh, nheo mắt, nhìn đao trong tay đao phủ bổ về phía đầu Triệu Vĩnh.
Thành bắc, một chỗ nhà dân lụi bại, hồn ảnh Trương Vương thị vừa mới tiêu tán, liền ở một chỗ khác, lại bị ngưng tụ với nhau.
Cuối ký ức, là ở một ngõ tối hẻo lánh, một bóng người Lý Mộ đã quá quen thuộc, mặc quần áo công sai đi vào, không còn đi ra nữa...
...
Sau khi những đoạn ngắn ký ức này lóe về, liền dần dần tiêu tán, trong nháy mắt ngắn ngủn, Lý Mộ liền lấy thị giác lão Vương, đi qua lịch trình mấy tháng qua của lão.
Thiên Huyễn Thượng Nhân làm việc cẩn thận, trừ con phi cương kia ở Chu huyện, gã còn âm thầm để lại một chiêu.
Cho dù là kế hoạch kia thất bại, cũng chỉ là tổn thất phân hồn nhập ở trên thân con phi cương kia, hồn phách âm dương ngũ hành, gã có thể tập hợp đủ lần đầu tiên, thì có thể tập hợp đủ lần thứ hai, đến lúc đó, còn có ai sẽ hoài nghi?
Tưởng tượng rất tốt đẹp, sự thật lại quá tàn khốc.
Đáng tiếc là, gã gặp Lý Mộ, một đời tà tu Động Huyền, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thân tử hồn tiêu.
Lý Mộ thu thập tâm tình, tựa vào trên một thân cây, chờ tiểu hồ ly kia trở về.
Nguy cơ đã tiêu trừ, hắn ngẩng đầu nhìn, thời tiết vốn có chút tối tăm, không biết từ khi nào, đã biến thành vạn dặm trời quang.
Một bóng trắng từ nơi xa chạy tới, thấy Lý Mộ còn đứng ở chỗ này, cao hứng nói: “Ân công, mỗ mỗ đồng ý rồi, chúng ta đi thôi...”
Tuy đồng ý để con tiểu hồ ly này tạm thời đi theo hắn, nhưng trên đường trở về, có một số nơi phải chú ý, Lý Mộ vẫn phải nói rõ ràng trước với nó.
Hắn vừa đi, vừa nói: “Thứ nhất, chưa được ta cho phép, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, không thể tùy tiện chạy ra ngoài.”
Một điều này, chủ yếu là nghĩ cho nó.
Huyện Dương Khâu tuy không có người tu hành lợi hại nào, nhưng một con hồ ly vừa mới Tố Thai, tốt nhất vẫn là đừng đi lung tung ở trên đường, nhỡ đâu bị người tu hành rắp tâm bất lương nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ không nổi lên ác niệm nào đối với nó.
Tiểu hồ ly nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”
Lý Mộ lại nói: “Thứ hai, ở trước mặt người ngoài, không cho phép nói chuyện.”
Tiểu hồ ly vội vàng nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không tùy tiện nói chuyện.”
Con tiểu hồ ly này tuy cứng đầu, nhưng cũng may rất nghe lời, phía sau dẫn theo một con hồ ly, khiến người ta chú ý, sau khi vào huyện thành, Lý Mộ liền bế nó vào trong lòng.
Tiểu hồ ly tránh ở trong lòng Lý Mộ, đánh giá mọi thứ chung quanh, trong đôi mắt như đá quý lóe ra hào quang tò mò.
Lý Mộ đi đến cửa nhà, một bộ khoái đứng ở nơi đó chờ đợi nhìn thấy hắn, lập tức lên đón, nói: “Lý Mộ, ngươi chạy đi đâu thế, ta tìm ngươi khắp nơi...”
Lý Mộ hỏi: “Làm sao vậy?”
Bộ khoái đó nhìn Lý Mộ, có chút do dự nói: “Có chuyện, ta không biết nói cho ngươi như thế nào, tóm lại ngươi mau đi nha môn đi!”
Lý Mộ đuổi tiểu hồ ly về trong nhà, sau đó rời nhà, hướng nha môn đi đến.
Hắn vừa mới bước vào nha môn, Trương Sơn liền đi tới, bi thương nói: “Lý Mộ, ngươi rốt cuộc đã trở lại, lão Vương, lão Vương đi rồi...”
Trong phòng trực của lão Vương, thi thể lão được an trí ở trên một cái giường nhỏ, hai tay đặt ở bụng, vẻ mặt cực kỳ an tường.
Trên thực tế, đây chỉ là một trong những kế hoạch ve sầu lột xác của Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Lão Vương thật sự, ở mấy tháng trước đã chết rồi.
Nếu kế hoạch của Thiên Huyễn Thượng Nhân thành công, bây giờ đứng ở chỗ này, không phải Lý Mộ, mà là gã.
Hết chương 170.