Chương 177. Ván cược (2)
Sau khi có phòng của mình, tiểu hồ ly vẫn kiên trì ở trước khi Lý Mộ ngủ giúp hắn ấm giường xong lại đi, trên người nó cũng không có mùi gì kỳ quái, ngược lại còn có chút thơm, nghe nói đây là tính chất đặc biệt của con cháu thiên hồ.
Cửu Vĩ Thiên Hồ, có thể so với người tu hành cảnh giới thứ chín, là vương trong yêu vật, ở sau khi tu thành cửu vĩ, thân thể chúng nó sẽ xảy ra lột xác, mặc dù là cách nhau mấy trăm năm, con cháu huyết mạch chúng nó, cũng sẽ kế thừa một ít đặc tính của thiên hồ.
Ngủ ổ chăn thơm tho ấm áp, Lý Mộ bỗng nhiên cảm thấy, trong nhà có một hồ ly ấm giường, tựa như cũng không phải chuyện gì xấu.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mộ tới nha môn, Trương Sơn vốn ngồi ở vị trí của mình, vì lão Vương chết mà bi thương, sau khi ù ù cạc cạc hít mấy hơi, theo mùi tới bên người Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, trên người ngươi sao lại thơm như vậy?”
Lý Mộ cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, cái gì cũng chưa ngửi được, hồ nghi nói: “Có sao?”
“Có.” Trương Sơn khẳng định gật gật đầu, nói: “Mùi này thơm quá, ta ngửi thấy cũng xúc động...”
Lý Tứ đi tới, nhẹ nhàng ngửi ngửi, nói: “Là mùi nữ nhân, chỉ có mùi thơm cơ thể trời sinh của nữ nhân, mới có loại mùi này.”
Trương Sơn kinh ngạc nói: “Lý Mộ ngươi đã tìm nữ nhân, lão Vương vừa mới chết, còn chưa hạ táng, ngươi đã tìm nữ nhân!”
“Đừng nói bừa.” Lý Mộ liếc hắn, nhìn Lý Thanh đi vào, nói: “Đầu nhi đến rồi...”
Lý Thanh đi vào phòng trực, khi hướng vị trí của mình đi đến, bước chân dừng một chút, hỏi: “Mùi gì vậy, sao có thể thơm như vậy?”
Sớm biết mùi này kéo dài không tiêu tan, Lý Mộ ngày hôm qua đã không cho tiểu hồ ly giúp hắn ấm giường, hắn nhìn về phía Lý Thanh, giải thích: “Mấy tháng trước, ta cứu một con tiểu hồ ly, ngày hôm qua lại ở bên ngoài đụng phải, nó cứ đòi đi theo ta về nhà, nói là muốn báo ân...”
“Hồ ly báo ân?” Trên mặt Trương Sơn lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, hỏi: “Báo ân như thế nào, ta thấy trên sách nói, các nàng sẽ biến thành người, giúp ngươi, giúp ngươi cái gì đó, có phải thật hay không?”
Lý Mộ liếc hắn, nói: “Ngươi xem đều là sách linh tinh gì vậy...”
Trương Sơn nói: “Chính là 《 Liêu Trai 》, cái này cũng không phải là sách linh tinh gì, ta lần trước thấy đầu nhi cũng đọc...”
“Coi như ta chưa nói.” Lý Mộ khoát tay áo, giải thích: “Chỉ là một con tiểu hồ ly mở linh trí, biết quét rác, lau bàn các thứ, không biến được thành người, cũng sẽ không giúp ta cái gì đó... ...”
“Thì ra trên sách nói đều là giả...” Trương Sơn nghe vậy, nhất thời mất đi hứng thú đối với thứ này, ra ngoài tuần tra.
Lý Thanh nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu hồ ly?”
Lý Mộ nói: “Một tiểu yêu vừa mới Tố Thai, mấy tháng trước, không cẩn thận trúng cạm bẫy thợ săn, là ta cứu nó ra.”
“Hồ ly cái sao?”
“Ừm...”
Lý Thanh thản nhiên nói: “Yêu vật tâm tư khó đoán, lời nói không thể tin hết, tự ngươi cẩn thận một chút.”
Nói xong, nàng lại đi ra khỏi phòng trực, rời khỏi nha môn.
Lý Tứ nhìn bóng lưng Lý Thanh rời đi, vẻ mặt có chút khó có thể tin, lẩm bẩm: “Sao có khả năng?”
“Cái gì sao có khả năng?” Lý Mộ nhớ tới hắn còn có vấn đề muốn hỏi Lý Tứ, quay đầu nhìn gã, nghi hoặc nói: “Ngươi lần trước nói, ánh mắt đầu nhi nhìn ta không đúng, không đúng chỗ nào?”
Lý Tứ nói: “Đó không phải ánh mắt nhìn cấp dưới.”
Lý Mộ hỏi: “Đó là ánh mắt gì?”
Lý Tứ khẽ thở ra, nói: “Đầu nhi hình như thích ngươi.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó liền xua tay nói: “Sao có khả năng...”
Lý Tứ ánh mắt thâm trầm nói: “Vẻ mặt một người có thể gạt người, lời nói có thể gạt người, nhưng ánh mắt trong lơ đãng toát ra, sẽ không gạt người. Ánh mắt đầu nhi nhìn ngươi, có vấn đề rất lớn, hơn nữa, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, nàng đối với ngươi quá tốt rồi sao?”
Lý Mộ cẩn thận nghĩ nghĩ, Lý Thanh là đối với hắn rất tốt, nhưng cái này chẳng lẽ không bởi vì, Lý Mộ vốn không còn sống bao lâu, nàng làm đầu nhi, đang hết sức giúp Lý Mộ kéo dài tính mạng sao?
Liễu Hàm Yên đối với hắn cũng rất tốt, chẳng lẽ nàng cũng thích mình, đây là chuyện không có khả năng.
Lý Mộ nhìn Lý Tứ một cái, hỏi: “Chẳng lẽ đầu nhi đối với các ngươi không tốt sao?”
“Cái này khác.”
“Có cái gì khác như vậy?”
Lý Tứ khinh thường cười, hỏi: “Dám cược không?”
Lý Mộ nói: “Cược cái gì?”
“Cược cùng một việc, đầu nhi đối với ngươi cùng đối với chúng ta, có phải khác nhau hay không.” Lý Tứ nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi thua, giúp ta tuần phố một tháng, nếu ta thua, liền giúp ngươi tuần phố một tháng. Như thế nào, có dám cược hay không?”
Lý Mộ khinh thường cười cười tương tự: “Có gì không dám?”
Hai người ra khỏi nha môn, nhìn thấy Trương Sơn chưa đi tuần tra, mà là ngồi xổm góc đường, cầm bánh bao bẻ nát, ném cho một con mèo mướp hoang, vừa ném, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi là mèo đực hay mèo cái, biết nói hay không, có thể biến thành người không...”
“Meo meo...”
“Meo meo là có ý tứ gì, rốt cuộc là có thể hay không thể, nếu có thể, mau biến cho ta một cái...”
Lý Tứ xa xa vẫy vẫy tay với Trương Sơn, nói: “Lão Trương, lại đây, có việc cần ngươi giúp một chút.”
Trương Sơn ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Ta bận, không rảnh!”
Lý Tứ từ trong lòng lấy ra một đồng tiền, cầm quơ quơ ở trước mắt hắn.
Trương Sơn khinh thường cười: “Một đồng đã muốn thu mua ta?”
Lý Tứ lại lấy ra một đồng.
Trương Sơn nháy mắt từ trong tay hắn đoạt đồng tiền, bỏ vào trong lòng mình, nói: “Việc gì?”
Đầu đường, Lý Thanh đang tuần tra, Trương Sơn bỗng từ phía sau đuổi tới, ôm trán, nói: “Đầu nhi, ta cảm giác đầu có chút choáng váng, ta hình như bị bệnh rồi.”
Lý Thanh lấy ra một lá bùa đưa cho hắn, nói: “Hóa thành một bát nước bùa, phong hàn phát sốt bình thường, uống là khỏi.”
“Cảm ơn đầu nhi.” Trương Sơn cầm lá bùa, chạy đến một chỗ góc đường phía sau, nhìn Lý Tứ, nghi hoặc nói: “Ngươi vì lừa bùa à, ngươi trực tiếp đi tìm đầu nhi xin, đầu nhi cũng sẽ cho.”
Lý Mộ nhìn Lý Tứ, hỏi: “Cái này có thể nói lên cái gì, lần trước ta sinh bệnh, đầu nhi cũng cho ta một lá bùa.”
Lý Tứ nói: “Ngươi lại đi thử xem.”
Lý Mộ kỳ quái nhìn hắn một cái, đi ra khỏi góc đường, Lý Thanh xa xa nhìn thấy hắn, lại cũng chưa để ý hắn.
Lý Mộ chủ động đi qua, nói: “Đầu nhi, ta hình như sinh bệnh rồi, cảm giác đầu có chút váng, thân thể rất không thoải mái.”
Lý Thanh đưa tay sờ sờ trán hắn, lại cầm tay hắn, dùng pháp lực tra xét một lần, nhíu mày nói: “Không nóng nha, thân thể cũng không có vấn đề gì.”
Nơi xa, Trương Sơn kinh ngạc nhìn Lý Thanh mang Lý Mộ sờ tới sờ lui, lại nhìn nhìn lá bùa nhẹ tênh trong tay mình, giật mình nói: “Quả nhiên khác!”
Một lát sau, Lý Mộ vẻ mặt hoảng hốt đi đến góc đường, Lý Tứ thản nhiên liếc hắn, nói: “Một tháng.”
Lý Mộ vẫn có chút khó hiểu, hỏi: “Ngươi là nói, đầu nhi thật sự thích ta?”
Hết chương 177.