Chương 197. Cưới đi (1)
“Từ chưởng quầy là phú thương nổi tiếng quận thành, làm ăn trải rộng Bắc quận, hắn thường xuyên cúng đồ chay bố thí cơm, cứu tế người nghèo, một ngàn lượng đối với hắn, cũng không phải con số lớn gì cả.” Triệu bộ đầu giải thích một câu, hỏi: “Làm sao vậy, ngươi hối hận rồi?”
“Không có...”
Nước đổ khó hốt, Lý Mộ hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể ở trong lòng ca thán một tiếng.
Tùy tiện một phần lễ mọn, đã là một ngàn lượng bạc trắng, người có tiền nhất Lý Mộ quen chính là Liễu Hàm Yên, chỉ sợ cho dù Liễu Hàm Yên, cũng còn xa mới có tiền bằng vị Từ chưởng quầy này.
Nhớ tới Liễu Hàm Yên, trong lòng Lý Mộ liền bắt đầu ngứa ngáy, tay cũng bắt đầu ngứa...
Loại tình hình này, hai ngày qua thường xuyên xảy ra, không hề nghi ngờ, trải qua mấy lần song tu, Lý Mộ đã nghiện đối với Liễu Hàm Yên, Thanh Tâm Quyết chỉ có thể quản nhất thời, không thể quản một đời.
Phương pháp cai nghiện “Yên”, chỉ có hai.
(chữ Yên còn mang nghĩa thuốc lá)
Một là hai người ở nơi khác nhau, thời gian dài, tự nhiên sẽ không nhớ nữa.
Hai là bọn họ dọn đến cùng nhau, lúc nhớ có thể gặp mặt, lúc nào cũng có thể đi vào trạng thái song tu, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống “muốn mà không được”, ngáy ngáy trong lòng khó chịu này.
Lý Mộ yên lặng niệm Thanh Tâm Quyết, bình phục tâm tình, nhớ tới ác quỷ đêm qua chém giết, hỏi Triệu bộ đầu: “Triệu bộ đầu, ngươi có biết Sở Giang Vương không?”
“Tự nhiên biết.” Triệu bộ đầu thở ra một hơi, nói: “Hắn là một quỷ tu cực kỳ lợi hại, nghe nói dưới trướng có mười tám tên quỷ tướng, đại bộ phận đều là tu vi hồn cảnh...”
Lý Mộ chấn động nói: “Ngay cả quỷ tướng dưới trướng cũng có tu vi hồn cảnh, đạo hạnh của hắn, chẳng phải là càng cao?”
Triệu bộ đầu nói: “Mười tám tên quỷ tướng kia, đại bộ phận tu vi đều không kém gì tu sĩ Thần Thông, bản thân Sở Giang Vương, càng có thể so với Tạo Hóa, bọn chúng là một mối họa lớn của Bắc quận, quận thủ đại nhân cũng đau đầu không thôi...”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Sở Giang Vương chỉ tương đương với cảnh giới thứ năm, chẳng lẽ ngay cả quận nha cũng đấu không lại hắn?”
Theo lý thuyết, quan phủ Bắc quận, cho dù đấu không lại tà tu hoặc quỷ tu cảnh giới thứ sáu, nhưng thu thập một tên Sở Giang Vương cảnh giới thứ năm, hẳn là không phải vấn đề.
Triệu bộ đầu lắc đầu nói: “Không phải đấu không lại, mà là bọn quỷ tu này ngày thường ẩn náu, rất khó tìm được tung tích của bọn chúng, huống hồ, Sở Giang Vương dễ chọc, U Minh Thánh Quân sau lưng hắn, lại không dễ chọc...”
Lý Mộ kinh ngạc nói: “U Minh Thánh Quân lại là người nào?”
Triệu bộ đầu hỏi: “Thiên Huyễn Thượng Nhân từng nghe nói chưa?”
Trong lòng Lý Mộ nhảy dựng, gật đầu nói: “Từng nghe nói.”
Triệu bộ đầu tiếp tục nói: “Ma Tông tổng cộng có mười phân tông lớn, cũng có mười đại trưởng lão, Thiên Huyễn Thượng Nhân là trưởng lão Thi Tông, U Minh Thánh Quân là trưởng lão Hồn Tông, bọn họ đều có tu vi cảnh giới thứ sáu đỉnh phong, Sở Giang Vương kia, chính là dưới trướng U Minh Thánh Quân, ở trong mười điện Diêm La đứng thứ hai...”
Lý Mộ nuốt một ngụm nước bọt, trái tim kinh hoàng nhảy lên phốc phốc.
Bóng ma tâm lý Thiên Huyễn Thượng Nhân tạo thành cho hắn còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, lại toát ra một tên U Minh Thánh Quân.
Hắn một bộ khoái nho nhỏ, sao luôn nhấc lên quan hệ với loại quái vật này?
Triệu bộ đầu nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi bỗng nhiên hỏi cái này làm gì?”
Lý Mộ xua tay, trên mặt nặn ra nụ cười, nói: “Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi chút...”
Bình tĩnh lại nghĩ nghĩ, Lý Mộ lại cảm thấy, hắn tựa như không có gì cần lo lắng.
U Minh Thánh Quân tuy khủng bố, nhưng nghĩ đến hắn một tên trưởng lão Ma Tông, hẳn là sẽ không để bụng vì một thủ hạ dưới trướng, chỉ sợ ác quỷ kia chết, căn bản truyền không đến lỗ tai hắn.
Mà ác quỷ đó, chỉ là một trong số mười tám quỷ tướng dưới trướng Sở Giang Vương, Sở Giang Vương chưa chắc sẽ coi trọng nó.
Lui một vạn bước, cho dù là Sở Giang Vương coi trọng đối với nó, cũng không biết là ai giết nó, Lý Mộ là an toàn.
So sánh với bản thân Lý Mộ, ngược lại là Lý Tứ càng đáng lo hơn.
Quận thủ cùng quận thừa ở trong thành có phủ đệ của mình, cũng không ở quận nha, Lý Tứ hẳn là bị mang đi phủ quận thừa, cũng không biết bây giờ thế nào...
Phủ quận thừa.
Lý Tứ đứng ở trong một thư phòng sáng ngời, thanh niên áo trắng lui tới cửa, nam tử trung niên ngồi ở trước bàn sách, nhấp một ngụm nhỏ nước trà trong chén.
Không khí yên tĩnh quỷ dị.
Nam tử trung niên uống xong nước trà, đặt mạnh chén trà lên bàn, lạnh lùng nói: “Lý Tứ lớn mật, ngươi đáng tội gì!”
Lý Tứ ngẩng đầu, nói: “Tiểu lại không biết, xin quận thừa đại nhân chỉ rõ.”
Trần quận thừa hừ lạnh một tiếng, nói: “Việc ngươi làm ở huyện Dương Khâu, cho rằng bản quan không biết sao?”
Lý Tứ thở dài, cúi đầu, nói: “Quận thừa đại nhân muốn ta thế nào, cứ việc nói thẳng đi.”
Trên mặt Trần quận thừa lộ ra nét nghiền ngẫm, nói: “Ngươi không sợ bản quan giết ngươi?”
Lý Tứ đi đến cạnh một cái ghế ngồi xuống, nói: “Sống có gì vui, chết có gì sợ, ngươi nếu muốn giết ta, ta không ngăn cản được, sợ có tác dụng gì?”
Trần quận thừa nhìn hắn, nói: “Ngẩng đầu lên, bản quan chỉ hỏi ngươi một câu.”
Lý Tứ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hai mắt Trần quận thừa, như là biến thành một hồ sâu, mang toàn bộ tâm thần của gã đều hấp dẫn vào.
Trần quận thừa chậm rãi hỏi: “Ở trong lòng ngươi, Diệu Diệu là người thế nào?”
Mắt Lý Tứ lộ ra nét hồi ức, nói: “Nàng là nữ tử đơn thuần nhất, thiện lương nhất ta từng gặp.”
Sắc mặt Trần quận thừa dịu đi, hỏi: “Ngươi không cảm thấy nó xấu sao?”
Lý Tứ nói: “Đẹp xấu chỉ là bề ngoài, ở trong lòng ta, nàng so với bất luận kẻ nào cũng đẹp hơn.”
Trần quận thừa nhìn Lý Tứ, bỗng nhiên cười phá lên.
Hắn cười một lát, một lần nữa nhìn về phía Lý Tứ, nói: “Bản quan cho ngươi hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, bầu bạn với Diệu Diệu, để nó nửa đời sau vui vẻ, ngươi muốn cái gì, bản quan cho ngươi cái đó, tiền tài, quyền lực, hay là tu hành, bản quan đều có thể thỏa mãn ngươi...”
Lý Tứ nghĩ nghĩ, hỏi: “Thứ hai thì sao?”
Trần quận thừa nói: “Hàng năm thanh minh, bản quan sẽ sai người ở mộ phần của ngươi đốt thêm mấy nén hương.”
Lý Tứ đứng lên, hướng hắn cung kính hành một lễ, nói: “Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy!”
...
Lý Mộ ở quận nha đợi non nửa canh giờ, Lý Tứ liền tự mình từ bên ngoài đi đến.
Lý Mộ đứng dậy hỏi: “Thế nào?”
Lý Tứ ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hương Hương, A Cẩm, Tiểu Tuệ, Bình Nhi, còn có Thúy Hoa, vĩnh biệt...”
“Ngươi gặp Diệu Diệu cô nương rồi?”
Lý Tứ lắc lắc đầu, nói: “Nàng không ở quận thành, nửa tháng sau mới trở về.”
Lý Mộ hỏi: “Thực tính hồi tâm rồi?”
Lý Tứ thở dài, nói: “Đi một bước tính một bước đi.”
“Hồi tâm cũng tốt.” Lý Mộ an ủi hắn: “Nữ nhân bên ngoài nhiều nữa, cũng không bằng trong nhà có một vị tri kỷ.”
Lý Tứ hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta?”
Trong đầu Lý Mộ, khi thì hiện ra khuôn mặt Lý Thanh, khi thì lại hiện ra bóng người Liễu Hàm Yên, hắn nghĩ nghĩ, phất tay nói: “Nói sau đi...”
Hết chương 197.