Đại Chu Tiên Lại

Chương 67. Chùa Kim Sơn (1)

Chương 67. Chùa Kim Sơn (1)

Sau khi một đấm đánh bay hổ yêu, Huyền Độ vẫn chưa dừng lại, bóng người chợt lóe, liền lần nữa xuất hiện ở bên cạnh hổ yêu.
Phành!
Hắn lại nện xuống một cú đấm.
Phành phành phành!
Sau khi đấm không biết bao nhiêu cú, tựa như còn chưa giải hận, hắn lại ôm lấy một cái cây to, nện mạnh ở trên thân hổ yêu.
“Đại sư, tha mạng!”
“Tha mạng ơi đại sư, ngươi độ ta đi, ta nguyện ý bị ngươi độ, cầu ngươi độ ta đi!”
“Tha, tha mạng...”
Hổ yêu từ ban đầu rống giận, đến cuối cùng chỉ còn cầu xin tha thứ, thanh âm từng tiếng suy yếu đi, tiếng của Huyền Độ vẫn đầy trung khí như cũ.
“Độ cái đầu mẹ ngươi!”
“Ngươi bảo lão tử độ lão tử liền độ, ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi cho rằng lão tử là ai?”
“Giết hại nhiều sinh linh như vậy, còn muốn cầu xin tha thứ, lão tử hôm nay khiến ngươi hình thần câu diệt!”
...
Hồi lâu sau, một hư ảnh từ trên thân thể hổ yêu bay ra, vừa mới bay lên bầu trời, đã muốn hướng nơi xa chạy trốn.
Huyền Độ đứng lên, một tay kết một cái pháp ấn, hướng hư không trước mặt ấn xuống một chưởng.
Trên bầu trời, một thủ ấn màu vàng bỗng dưng xuất hiện, đè ở trên linh hồn hổ yêu kia, Lý Mộ chỉ nghe thấy một tiếng rống bao hàm vô cùng kinh sợ cùng với không cam lòng, linh hồn hổ yêu kia hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán.
Huyền Độ phất ống tay áo, liếc những cái bóng âm u kia chung quanh, tất cả đều bị hắn thu hồi.
“A Di Đà Phật.” Hắn chắp hai tay, thấp giọng nói: “Sau khi trở về, bần tăng sẽ dùng Phật pháp siêu độ các ngươi, giúp các ngươi sớm ngày đầu thai...”
Lý Mộ mím mím môi có chút phát khô, thầm nghĩ, đây mới là bộ dáng mãnh nam đấu pháp nên có...
Lúc này, Huyền Độ đã mặc xong áo cà sa, đi đến trước mặt Lý Mộ cùng Lý Thanh, khách khí thi lễ, nói: “Duyên phận thật sự là tuyệt không thể tả, tiểu thí chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Lý Mộ phản ứng lại, lập tức nói: “Đa tạ Huyền Độ đại sư giải vây.”
Huyền Độ cười cười, nói: “Yêu vật hại người cỡ này, ai cũng có thể diệt trừ.”
Nói xong, gã lại nhìn về phía Lý Mộ và Lý Thanh, hỏi: “Bần tăng vừa rồi ở chùa Kim Sơn ngồi thiền, bỗng nhiên nhìn thấy nơi đây Phật quang ngập trời, xác nhận có cao nhân Phật môn ta ở đây, xin hỏi hai vị thí chủ, có thấy người này không?”
Từ Lý Mộ tụng niệm Tâm Kinh đến Huyền Độ tới nơi này, nhiều nhất cũng chỉ là một phút đồng hồ, có thể thấy được hòa thượng này đạo hạnh cao thâm, Lý Mộ cũng không muốn bại lộ ở trước mặt gã, lắc đầu nói: “Không có, chúng ta chưa nhìn thấy hòa thượng nào, đầu nhi ngươi có nhìn thấy không?”
Lý Thanh nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Không có.”
“Đáng tiếc.” Huyền Độ than nhẹ một tiếng, nói: “Phật quang đó mạnh mẽ, ngoài mười dặm, rõ ràng có thể thấy được, nhất định là bậc đại thần thông Phật môn đi ngang qua, tiểu tăng vốn định hướng hắn thỉnh giáo Phật pháp, đáng tiếc, đáng tiếc...”
Lý Thanh lại nhìn Lý Mộ một cái, ánh mắt bao hàm thâm ý.
Huyền Độ sau khi than thở, một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Không biết tiểu thí chủ cân nhắc xong chưa, có nguyện ý hay không quy y Phật môn ta...”
Lý Mộ lần này trái lại chưa trực tiếp từ chối, dù sao vừa rồi Huyền Độ biểu hiện thực sự đã chấn động hắn, nếu hắn có thể học được một chiêu này, ngày đó gặp được thằn lằn tinh, cũng không cần chật vật như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, nhìn về phía Huyền Độ, hỏi: “Quy y Phật môn, có thể để tóc không?”
Huyền Độ gật gật đầu, nói: “Có thể, cạo đầu chỉ là biểu tượng, nếu là bản thân ngươi có thể trừ tận gốc phiền não, như vậy cạo đầu hay không, lại có gì phân biệt?”
Lý Mộ lại hỏi: “Có thể không ăn chay không?”
Huyền Độ nói: “Rượu thịt trôi qua bụng, Phật tổ ở lại trong lòng, nếu trong lòng không có Phật, trai giới cũng vô dụng...”
Lý Mộ tiếp tục hỏi: “Vậy có thể lấy lão bà không?”
Huyền Độ lắc lắc đầu: “Không thể, Phật môn lục căn thanh tịnh, tứ đại giai không...”
“Cáo từ.”
Lý Mộ quyết đoán từ chối, nhìn về phía Lý Thanh, nói: “Đầu nhi, chúng ta đi...”
Đi hai bước, hắn lại quay về.
Huyền Độ mỉm cười hỏi: “Tiểu thí chủ chẳng lẽ là hồi tâm chuyển ý...”
Lý Mộ lắc lắc đầu, chỉ vào thi thể con hổ yêu kia, nói: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút... , da hổ này đại sư còn cần hay không?”
Hổ yêu kia tuy đã chết, nhưng yêu vật Hóa Hình đã chết, đối với Lý Mộ cũng hữu dụng.
Hồn nó đã bị Huyền Độ đập tan, phách còn lưu lại ở trong thân thể, rút phách lực của nó, đối với Lý Mộ ngưng tụ ba nghịch phách kia có trợ giúp rất lớn.
Huyền Độ nghe vậy có chút thất vọng, lại vẫn nói: “Yêu vật này làm nhiều việc ác, chết chưa hết tội, da hổ của nó, bần tăng còn dùng tới, tiểu thí chủ nếu là muốn lấy phách lực của nó, có thể tự lấy.”
Lý Mộ đi đến bên người Lý Thanh, nhỏ giọng nói: “Đầu nhi, phách lực lấy như thế nào?”
Lý Thanh một tay bắt một ấn quyết, từ trong thân thể hổ yêu bị Huyền Độ chà đạp không thành hình kia chậm rãi bay ra một đám khí mờ mịt.
Phách lực của hổ yêu Lý Thanh cũng chưa trực tiếp cho hắn, phải chờ tới sau khi hắn hấp thu được đủ Nộ tình mới có tác dụng.
Huyền Độ nhìn nhìn sắc trời hoàn toàn tối rồi, nói với hai người: “A Di Đà Phật, nơi này cách huyện thành không gần, đường đêm khó đi, chùa Kim Sơn ngay tại phụ cận, hai vị thí chủ không ngại ở trong chùa nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại về.”
Lý Mộ nhìn về phía Lý Thanh, chờ nàng làm quyết định.
Lý Thanh sau khi nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Vậy thì quấy rầy đại sư rồi.”
Lý Thanh đã đồng ý, Lý Mộ tự nhiên cũng không có ý kiến gì, cảnh tối lửa tắt đèn này, tu vi của nàng cao thâm, đi đường tự nhiên không có vấn đề, đối với Lý Mộ mà nói, ở trong núi đi đường đêm còn có chút khó khăn.
Lý Mộ đánh thức hai con chồn tinh, con chồn kia sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất đó là quỳ ở trên mặt đất, run rẩy nói: “Hổ đại vương tha mạng, tha mạng!”
Lão hổ trước khi thành tinh, chính là đại vương trong núi, sau khi thành tinh, bầy yêu càng phải trốn tránh, ngày thường ngay cả một chút yêu khí cũng không dám tràn ra, nếu không sẽ trở thành thức ăn trong miệng nó.
Nó vừa rồi cho rằng nhất định phải chết, không để ý được nhiều như vậy, chưa che giấu yêu khí trên người, lúc này mới đưa tới hổ yêu, cho dù là hai con hóa hình bọn nó, cũng không phải đối thủ của hổ yêu, huống chi là bây giờ...
Trong lòng con chồn bi ai, không ngờ được may mắn không bị người tu hành nhân loại diệt sát, vừa phải chôn thân miệng cọp...
Lý Mộ liếc con chồn bị dọa vỡ mật kia, nói: “Đứng lên đi, hổ đại vương chết rồi.”
“Chết, chết rồi?”
Con chồn ngẩng đầu, nhìn thi thể hổ yêu phía trước cách đó không xa, sợ tới mức đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Huyền Độ một tay xách thi thể hổ yêu, dọc theo đường núi đi về phía trước, Lý Mộ cùng Lý Thanh đi theo phía sau gã, hai con chồn cũng vội vàng bò dậy, đi theo.

Hết chương 67.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất