Chương 90. Tất cả đều lấy
Liễu Hàm Yên chợt nhìn hắn, hỏi: “Là ngươi làm?”
Nhâm chưởng quầy lắc lắc đầu, nói: “Cái gì là ta làm, ta cái gì cũng chưa làm, Liễu chưởng quầy cũng không nên tùy tiện vu oan.”
Liễu Hàm Yên thở sâu, lại nhìn về phía Nhâm chưởng quầy, nói: “Chỉ cần ngươi có thế khiến ta không gặp loại ác mộng đó, ta đáp ứng điều kiện ngươi lần trước nói!”
“Ta không biết ác quỷ gì.” Nhâm chưởng quầy cười cười, nói: “Nhưng, ta nghĩ Liễu cô nương có thể là bởi vì quá mức mệt nhọc, cho nên mới sẽ thường xuyên gặp loại ác mộng đó, không bằng để tiệm sách Tứ Hải chúng ta giúp các ngươi chia sẻ chút áp lực, tự nhiên cũng sẽ không gặp loại ác mộng này.”
Liễu Hàm Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Việc đã đến nước này, ngươi nếu vẫn che che giấu giấu, vậy chúng ta liền không có gì phải bàn bạc nữa!”
Nhâm chưởng quầy nhìn nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, trào phúng nói: “Đúng lại như thế nào, Liễu chưởng quầy ngươi mới đến, cũng không biết tình huống huyện Dương Khâu, đã muốn chia một chén canh in sách, không khỏi có chút quá mức ngây thơ rồi nhỉ?”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Ngươi không sợ ta báo quan?”
“Ngươi cho rằng ta chưa từng điều tra ngươi, ngươi một người nơi khác tới, mang theo một nha hoàn, mới đến huyện Dương Khâu bao lâu, sau lưng không có ai, ngươi dám báo quan?” Nhâm chưởng quầy bĩu môi, nói: “Với lại, báo quan có ích gì, nói là ta làm, ngươi có chứng cớ gì sao?”
Liễu Hàm Yên nhìn hắn, bỗng nhiên cười.
Sắc mặt Nhâm chưởng quầy ngưng trọng, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Liễu Hàm Yên nói: “Ngươi có một câu nói sai rồi.”
Nhâm chưởng quầy hồ nghi nói: “Cái gì?”
Liễu Hàm Yên nói: “Sau lưng ta có người.”
Nhâm chưởng quầy đang kinh nghi khó hiểu, một sợi xích sắt lạnh lẽo đã buộc ở trên cổ gã.
Trương Sơn đá một cước vào trên mông hắn, cả giận nói: “Phản rồi, báo quan vô dụng, ngươi coi nha môn là nhà ngươi mở sao?”
Lý Mộ cầm xích sắt, nhìn Nhâm chưởng quầy bối rối đến cực điểm, bình tĩnh nói: “Mang đi.”
Tiệm sách Tứ Hải cùng Vân Yên các là quan hệ cạnh tranh, có động cơ gây án.
Khi Nhâm chưởng quầy thừa nhận có liên quan với việc này, Lý Mộ, Trương Sơn, Lý Tứ ở đây, cũng có nhân chứng.
Nhưng, người này ở trên đường nói sạo mọi cách, đến công đường, càng thề thốt phủ nhận, khi đối mặt Trương huyện lệnh đưa ra nghi vấn, kiên định nói: “Đại nhân, thảo dân oan uổng, thảo dân xưa nay tuân thủ pháp luật, sao có thể làm loại chuyện này.”
Trương huyện lệnh mặt không cảm xúc, nói: “Ngẩng đầu nhìn ta.”
Nhâm chưởng quầy ngẩng đầu nhìn về phía Trương huyện lệnh, khi ánh mắt hai người đối diện, vị chưởng quầy tiệm sách Tứ Hải này, thân thể bỗng khựng lại, cùng lúc đó, Lý Mộ cũng nhận thấy, đôi mắt Trương huyện lệnh tựa như biến thành một hồ sâu, chỉ nhìn một cái, ánh mắt hắn liền như là sắp rơi vào.
Hắn vội vàng dời tầm mắt.
Lúc này, Trương huyện lệnh nhìn Nhâm chưởng quầy, thản nhiên hỏi: “Chưởng quầy Vân Yên các gần đây bị ác quỷ quấn thân, có phải ngươi gây ra hay không?”
Nhâm chưởng quầy máy móc gật gật đầu: “Vâng.”
Trương huyện lệnh tiếp tục hỏi: “Ngươi vì sao phải làm như vậy?”
Nhâm chưởng quầy nói: “Vân Yên các đoạt việc làm ăn của tiệm sách Tứ Hải chúng ta, chưởng quầy của bọn họ là một nữ tử, từ nơi khác vừa tới huyện Dương Khâu không lâu, không có bối cảnh, ta muốn ép cô ấy nhường ra một bộ phận lợi nhuận.”
“Ác quỷ đó là người phương nào sai khiến?”
“Ta ở đầu đường tìm một đạo sĩ, bỏ mười lượng bạc, mời hắn giúp.”
“Đạo sĩ đó ở đâu?”
“Miếu thổ địa thành tây.”
Người tu hành không chịu quan phủ quản hạt, nhưng nếu là trong đó có kẻ vi phạm pháp lệnh, cũng khó thoát khỏi pháp luật chế tài, triều đình đối với việc người tu hành mượn dùng đạo pháp hại người, xưa nay đều không dễ dàng tha thứ, kẻ giết hại mạng người, giết; Kẻ sai quỷ hại người, để đạt tới mục đích nào đó, phạt một trăm roi, phế bỏ đạo hạnh toàn thân, đuổi.
Hàn Triết dẫn người đến thẳng miếu thổ địa thành tây, quả nhiên đã tìm được một đạo sĩ tha phương.
Đạo sĩ đó chỉ có tu vi Luyện Phách, bị Hàn Triết phong ấn đạo hạnh, đưa tới nha môn, sau khi trải qua Nhâm chưởng quầy chỉ ra và xác nhận, Trương huyện lệnh tự mình phế đi đạo hạnh của gã, hủy đan điền gã, đoạn tuyệt khả năng hắn ngày sau lại tu hành hại người.
Về phần chưởng quầy tiệm sách Tứ Hải, làm kẻ đứng phía sau màn, tự nhiên cũng khó thoát khỏi chế tài, sau khi bị phạt năm mươi roi, liền chỉ còn lại có nửa cái mạng, ngoài ra, tiệm sách Tứ Hải đóng cửa ba tháng, phạt một trăm lượng bạc, làm bồi thường đối với chưởng quầy Vân Yên các.
Về phần con oán linh kia, tiêu diệt có chút đáng tiếc, Lý Mộ đơn giản hướng Trương huyện lệnh xin, đưa cô ta tới chùa Kim Sơn, dù sao Huyền Độ thích nhất độ quỷ độ yêu, coi như là Lý Mộ trả hắn một cái thuận nước giong thuyền.
Họ Nhâm bị hai bộ khoái nâng đi, Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ, nói: “Cảm ơn.”
Lý Mộ khoát tay áo, nói: “Cảm ơn cái gì, cái này vốn chính là án xảy ra ở khu trực thuộc ta.”
Liễu Hàm Yên cũng không khách khí nữa, nói: “Vậy ta đi về trước, buổi tối nhớ trở về ăn cơm.”
Sau khi Liễu Hàm Yên rời khỏi, Hàn Triết luôn chú ý phương hướng này lại gần, hỏi Lý Mộ: “Ngươi quen nữ chưởng quầy của Vân Yên các?”
Lý Mộ nói: “Nàng là hàng xóm của ta.”
Hàn Triết nhìn hắn, hỏi: “Chỉ là hàng xóm?”
Lý Mộ hỏi: “Bằng không thế nào?”
Hàn Triết lại hỏi: “Hàng xóm này của ngươi đã lập gia đình chưa?”
Lý Mộ liếc gã: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Hàn Triết thử hỏi: “Nàng bộ dạng xinh đẹp như vậy, lại chưa thành thân, ngươi đối với nàng, chẳng lẽ không có một chút ý tưởng khác?”
Lý Mộ không kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hàn Triết nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu ở giữa nàng cùng Thanh cô nương chọn một, ngươi sẽ chọn ai?”
Lý Mộ khó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Ta vì sao phải chọn?”
Nhìn bóng lưng Lý Mộ rời khỏi, Hàn Triết sờ sờ cằm, lâm vào trầm ngâm, kết quả tốt nhất, đương nhiên là Lý Mộ cùng Liễu chưởng quầy kia bên nhau, như vậy, giữa hắn cùng Lý Thanh liền không còn có tồn tại chướng mắt.
Nhưng lời hắn mới rồi nói là có ý tứ gì?
Vì sao phải chọn, ý tứ câu này, rốt cuộc là một người cũng không chọn, hay là hai người đều muốn?
Trong phòng trực, lão Vương nhìn nhìn Lý Mộ, không tin tưởng nói: “Tất cả đều muốn?”
Lý Mộ gật gật đầu: “Tất cả đều muốn.”
Lão Vương nhìn mấy quyển sách Lý Mộ chọn ra, hỏi: “Trong những sách này đều là tri thức cơ sở trước khi tu hành, ngươi lại không dùng đến, cần chúng nó làm cái gì?”
Lý Mộ nói: “Ta có chỗ khác dùng tới, dù sao những quyển sách này cũng không có ai đọc, không bằng cho ta mượn vài ngày, vài ngày nữa ta lại trả lại cho ngươi.”
Lý Mộ tuy không cần những quyển sách này, nhưng Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn mới bước lên con đường tu hành, vẫn là cần đặt nền móng mở rộng kiến thức, chuyện có liên quan tu hành, Lý Mộ giải thích từng thứ một với các nàng, có chút không thực tế, còn không bằng ném cho các nàng mấy quyển sách, để các nàng tự mình xem.
Hết chương 90.