Đại Quan Nhân

Chương 04: Lâm tỷ tỷ (2)

Chương 04: Lâm tỷ tỷ (2)
Thanh âm của Ngân Linhxda dứt khoát ỵừa gấp gáp, thật sự là người cũng như tên. Chăng qua sáu khi pội xong, Jiang vẫn không tự chủ, dịu giọng hơn chút với thiều nữ,
"Các ngươi đi nhanh đi, nếu đụng mẹ ta. các ngươi chết chắc đó."
Thiếu nữ đổ đầy mồ hôi, trong lòng thầm nhủ mình có người mẹ như vậy sao? Có điều nàng chọn lúc này đến, chính là thừa dịp vương đại nương đi chợ, nhất thời nửa khắc chưa thể về được, với kinh nghiệm của nàng hai năm qua, đối phó với một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, vân dư sức có thừa.
Liền thấy nàng khẽ mùn cười nói: "Trước đó vài ngày, ở tiệm thuốc Lục gia gặp phải đại ca nhà họ vương, nghe nói Nhị Lang tinh rồi, ta liền nói muốn đến thăm một chút."
Nói xong khom thấp người nói:
"Chi là trong nhà có nhiều việc, không nghĩ lại kéo dài đến hôm nay, thật sự là không nên..." "Không cằn ngươi giả mù sa mưa.'
Ngân Linh bỉu môi nói.
"Ta từ Hàng Châu mua được vài củ sâm Liếu Đông, tạm thời xem như bồi tội."
Lâm gia cô nương lại lơ đễnh nóibếp.
■■Ô.7
Ngân Linh nhất thời biểu tình ngây ngốc. Hôm trước lão nương còn đang rầu rĩ, nói nhị ca lại uống thẻm hai thang thuốc nữa, có thể bồi bỗ rồi. Nhưng thuốc bổ thượng đằng quý muốn chết, nhà họ vương có thể chống đỡ mua được chùng đó thuốc, đã đến cực hạn rồi. Bây giờ mượn đều mượn không được, nợ cũng nợ không được, hoàn toàn hết đường xoayxàrồi. ;(i ,'ố
Tuy nhiên nhị caihoi, không bồi bổ, từ từ dưỡng là được rồi, nhưng Ngô đại phu nói, tinh khí mất mát không tranh thủ kịp bồi bô lại, tương lai hăn vân là một con ma ổm... Khiến lão nương hai ngày nay thật buồn bực, buổi tối ngủ giống như nắm trên than nóng.
Dựa trên nguyên tắc “mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền, lợi ích thực tế quan trọng nhât” của lão nương, Ngân Linh nhe răng, sửa lời nói: "Để người lớn đúng bên ngoài, người ta còn tưởng rằng nhà họ vương không biết lê nghĩa, vào trong nói chuyện đi."
Dân cư Giang Nam vốn san sát, sân nhỏ nhà họ vương càng chật chội, Lâm gia cô nương vừa vàLâm gia cô nương lòng siết chặt, vội vẻn áo thi lễ nói: 'Đệ đệ nhà họ vương khỏe chứ." 'Tốt, rất tốt.' vương Hiền đánh giá Lâm gia cô nương, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nói: "Lâm tỷ tỷ đã lâu không gặp!" "Phải, đã lâu không gặp."
Lâm gia cô nương ở trước mặt Ngân LÍnh không kiêu không nịnh, với vương Hiền lại có vẻ rất không tự nhiên, lại giải thích nói: "Nửa năm đó, ta luôn bôn ba Hàng Châu và Kinh Sư, trước đó vài ngày trở về, mới biết ngươi bị thương..." "Thật sao." vương Hiền lãnh đạm nói:
"Ngươi cho ràng như vậy, thì có thể cho qua chuyện sao?" "Nói không được."
Lâm gia cô nương hít sâu một cái, đón ánh mắt của hắn nói: "Cho nên ta đã đến, muốn đánh muốn mắng, tùy ngươi xử trí."
Đối thoại của hai người, khiến Ngân Linh và đại thúc kia ngạc nhiên há mồm, đây là tình huống gì? Hai người rõ ràng là quen biết cũ, hơn nữa có vài chuyện không thể nói được...
ĐẠI QUAN NHÂN V S'à' Tam giới đợi sư
'Trời ạ, anh của ta chăng lẽ cùng muội muội kẻ thù nảy sinh tư tình?’
Ngân Linh muội tử triển khai trí tưởng tượng phong phú, nhanh chóng bổ não,
'Đây là tình tiết máu chó cỡ nào đây?’ 'Không thể nào, không thể nào...'
Đại thúc kia biểu tình cũng thống khổ thầm than, 'Cô nương nhà ta cho dù bị mù, cũng sẽ không vừa mắt loại điểm tâm rác rười này!’
Hai người khiếp sợ như thế, cho nên sau khi vương Hiền cùng Lâm cô nương đề nghị muốn một mình nói chuyện, bon họ lại càng cảm thấy đương nhiên. Chi là đại thúc kia lúc đờ vịn vương Hiền vào nhà, trên tay dùng Ám Kình, thấp giọng uy hiếp nói: J
_ . . .
"Dám vô lê với cô nương nhà ta, ta không tha cho ngươi!"
Thật không ngờ, vương Hiền dù đã đau đớn đến chết lặng, khóe miệng lại treo một nụ cười khổ nói:
"Ta như bây giờ, cỏ thẹđố. lệ,với ai?" "Cũng phải."
Đại thúc kia thấy vương Hiền bộ dạng ỵếu ớt như cành liêu trong gió, không khỏi cười minh ngu ngốc, đặt hẳn ngồi xuống ghế, sau đó khép cửa ra ngoài, lại đổi với Ngân Linh vẫn đang kinh ngạc há hốc, ngồi trong sân nói: "Chuyện này, xin đừng nói ra ngoài.’1 "Ta nói có người tin sao? Mất công khiến người chê cười."
Ngân Linh lấy lại tinh thần, lườm hắn một cái, liền đi sắc thuốc cho vương Hiền. Nghĩ đến thang thuốc cuối cùng uổng hết hôm nay, ngày mai có thể dùng nhân sâm bồi bổ rồi, Ngân Linh quả thực hểt sức vui vẻ. Nếu là tiểu tình nhân nhị ca đưa tới, đương nhiên yên tâm thoải mái mà dùng.
Chi là với đức hạnh kia của nhị ca, Lâm gia cô nương làm sao lại vừa ý hắn? Mặc dù đối phương là cừu gia, Ngân Linh cũng không thể không thừa nhận, Lâm cô nương lớn lên thật xinh đẹp nha, nghe nói còn biết chừ. Nghe nói khi Lâm gia còn khá giả, bà mổi đến nhà nàng cầu hôn, có thể xếp cả con phố.
Lửa nhiều chuyện hừng hực cháy của tiểu cô nương, quâ thực cỏ thể đem đi sắc thuốc rồi. Nàng hận không thể biến thành con muỗi, lẻn vào bên trong Tay Sương phòng, nghe ngóng người bên trong, rốt cuộc đang nói cái gi.
Đoán chủng nếu nàng nghe thấy, phải vác đao đuổi giết Lâm cô nương rồi...
Bên trong Tây sương phòng, vương Hiền cùng Lâm cô nương ngồi đối diện nhau, ánh mắt bình tình như mặt hổ thu.
"Xin lỗi.'
Lâm cô nương biểu tinh áy náy sâu sắc nói: "Là ta hại ngươi."
"Quả thực là ngươi hại ta." vương Hiền ngừ khí chẳng phải cứng nhăc, lãnh lãnh đạm đạm nói: "Ngươi không ngờ lại để cho một tên ngu ngốc, đi làm loại chuyện đoạt mạng này, rắp tâm bất lương đến mức nào đây!”
Nghe lời nói trách măng của hắn, Lâm cô nương sắc mặt trắng bệch, nàng tay phải siết chặt nắm trước ngực, lần nữa cúi đầu áy náy nói: "Là ta suy xét không chu toàn, ta lúc ấy chi muốn dứt khôi dây dưa của ngươi, mới đánh cược với ngươi như thế."
Nói xong ngẩng đầu, trong con ngươi ừng hơi nước, run giọng nói: "Ta thế nào cũng không ngờTngươi thực sự đi cản xe...”
"Ngươi biết ta trước kia là một tên ngu ngốc..."
vương Hiền toong nôi tain tưởi khô, mình trước kia thực ngốc, ngốc đến cầm chày gỗ xem như kim. Cảm thấy lời này quả thực yểu ớt, giọng hắn trầm xuống nói: s I
"VÌ cứu cha ta, ta có thể vứt bô tất cả’"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất