Chương 05: Ai là oan gia của ai? (1)
Trên cửa Tây sương phòng cỏ con nhẹh đang giăng lưới, lão nương không cho quét, nói đây là điếm lạnh.- \
Nghe vương Hiền nói xong, Lâm cô nương vô cùng kinh ngạc, nàng không khỏi đánh giá lại tiểu từ này một phen, phát hiện gần như không thể nào đánh đồng với tên vô lại quấn pet lấy mình kia. Trong trí nhớ của nàng, tiểu tử này giống như con chó ghẻ, không có cốt khí, khiến người ta phát ghét.
Nhưng vương Hiền trước mắt, tuy rằng bộ dáng không đổi, nhưng trong ánh mắt hắc bạch phân minh kia, lại không còn vẻ ngả ngớn, mà chuyển biến thành, ánh mắt sâu như đầm nước, trầm tĩnh lãnh đạm.
Chi vì một điểm thay đổi này, khí chất cả người hắn liền trở nên vô cùng khác biệt. Người thân như lão nương, Ngân Linh sớm chiều sống chung vân chưa phát giác ra được, nhưng Lâm cô nương, cách nửa năm mới gặp lại, cảm nhận khác biệt rất rõ ràng.
Hẳn là đầu bị đánh hông rồi, đến bây giờ còn chứa khôi phục? Lâm cô nương nghĩ như thế. Ngoài miệng lại nói khẽ:
"Là ta nhìn lầm rồi ngươi, thật có lôi.. .*'
"Nói xin lỗi không thi làm được gì?" vương Hiền cười lạnh nói,
"Nếu thật sự có lòng thành, nhả phí thuốc men ta nắm nửa năm này ra đây!"
Mặc dù làm như vậy có chút không phúc hậu, nhưng nghĩ đến bước chân phù phiếm của lào nương, mảnh vá trên váy muội muội, còn có lão bà của ca ca... chạy mất rồi. Hắn thế nào cũng phải từ trên người Lâm tỷ tỷ, gõ xuống vài quan tiền!
"Đây là nên lắm..." >( t
Lâm cô nương muốn thu hồi' ,sùy nghĩ vừa rồi của mình, hóa ra vương Nhị vẫn là vương Nhị JSa! Nghĩ vậy, trong lòng nàng không khỏi run lên, chẳng lồ tháng ngày bị dọa nạt, lại sắp bắt đầu?
Lâm cô nương khuê danh Thanh Nhi, vốn là một trong những nhà giàu có tiếng tròng huyện, huynh trưởng Lâm vinh Hưng lại là Huyền Học Lam Sinh, cũng được xem là thi thư gia truyền. Nào ngờ hai năm trước một hoi kiện cáo, kéo gia đình này vào vực sâu, mà chính trong vụ án đó, Lâm vinh Hưng cung khai mình đút lót quan lại trong huyện, kết quả lại khiến cho cha vương Hiền vào đại lao, nhà họ vương mới bắt đầu đi chữ bối.
Ca ca Lâm Thanh Nhi bị phán án trảm giam hầu, trong nhà đà đủ thảm, rồi lại bị vương Hiền tiểu tử vô lại này quấy nhiêu. Hai năm qua, hắn ỷ vào Lâm gia có lôi với nhà mình, hôm nay nói lão nương mình bị bệnh, ngày mai nói ca ca mình ngã, đổi đủ cách đến nhà hòi nàng đòi tiền. Lâm cô nương lúc ấy mới mười lăm tuổi, còn chưa trải sự đời như ngày hôm nay, hiểu rõ nhân tâm, cảm thấy là ca ca mình hại vương hình thư vào đại lao, khiến nhà họ vương và nhà minh gặp phải tai họa không may như nhau. Cho nên trước nay đòi tiền liền cho.
Lúc đó Lâm gia vì lật lại bản án cho Lâm vinh Hưng, đà đem ra hết của hồi môn của Lâm Thanh Nhi, các khoản chi tiêu đương nhiên có thể giảm thì giảm. Nhung cho dù về sau biết, tiểu tử này mỗi lần đòi tiền, không phải cùng đám hồ bàng cẩu hữu kia ăn uổng, thì đi đánh bạc, sau đó nhà họ vương không thấy một văn tiền của hắn, Lâm Thanh Nhi cũng không để vương Hiền tay không đi về.
Lúc ấy nàng ngây thơ cho rằng, như vậynũng coi như nhà mình đền bù một chút tổn thất cho nhà họ vương, nào hgờ người khác sẽ lấy lòng tốt của ngươi làm điểm yếu, được một tấc tiến một thước!
Nửa năm trước, vượng Hiền lại tới, bình thường Lâm cô nương sẽ không gặp hắn, đều đế quản gia chi chút tiền đuổi hắn đi cho xong chuyện. Nhưng, lần này vương Hiền nói, ta không phải đến đòi tiền, ta đến đưa tiền, cố ý muốn gặp Lâm cô nương.
Lâm Thanh Nhi đành phải gặp hắn, vương Hiền quả nhiên móc ra một cái hồng bao, bên trong có lẽ có trên dưới một trăm văn tiền, nhưng chuyện càng kinh người còn ở phía sau, không ngờ hắn nói, đây là lễ hỏi cầu hôn.
Lâm cô nương khi đó mơ hố.
cầu hôn ai?
vương Hiền lại dõng dạc nói:
ĐẠI QUAN NHÂN
“VỚĨ ngươi đó.”
rác giả: Tam giới đợi sư
“Dù sao nhà chồng ngươi cũng từ hôn rồi, ta không chê, ngươi kết hôn với ta đi.”
sác mặt Lâm Thanh Nhi, nhất thời đỏ bừng, sau đó tái nhợt, nhưng nàng cũng biết, cùng loại chó ghẻ đánh không đi, mắng không ngại này, căn bản không cách nào phân rồ phải trái. Nếu như mình đuổi hắn ra ngoài, không biết cái thứ vô lại này còn làm ra chuyện gì nữa!
Suy nghĩ một lát, nàng nghĩ một cách, nhẫn nhịn cơn buồn nôn nói với vương Hiền, ta là bị người thối hôn, hiện tay may nhờ ngươi không ghét bỏ, vô cùng cảm động, nhưng là ta đã thề với trời xanh, ai có the thay nhà ta lật lại bản án, trả trong sạch oho ta, ta gả cho người đó, làm tỳ làm thiếp đều không tiếc, nếu không cà đời không lấy chồng!
“ô?”
vương Hiền giật mình nói: “sao ngươi lại thề như vậy?”
“Án oan của anh ta không gột sạch, ta sống không bằng chết, làm sao có thể suy nghĩ gả cho ai chứ.”
Lâm cô nương thở dài, vành mắt nhất thời đỏ lên, đây hoàn toàn không cần diên kịch.
‘Ách...’ vương Hiền không cam lòng nói:
“Vi phạm lời thè sẽ thế nào?”., 5
"Nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống, vĩnh viễn rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục!”
Lâm Thanh Nhi liếc hắn một cái nói:
“Tương lai nam nhân thì toàn thân mưng mủ, thối rữa mà chết!” vương Hiền cả người nôi đầy da gà, rùng mình một cái nói: “Nữ nhân ngươi, cũng quá độc ác.”
Hắn cũng không muốn toàn thân mưng mủ, thối rữa mà chết.
Lâm Thanh Nhi vốn nghĩ rằng, tên này nhất định biết khó mà lui, không nhắc đến việc này nữa. Lấy ra tấm ngân phiếu, muốn đuổi hắn đi.
Nào ngờ vương Hiền lần này lại không cần tiền, vỗ ngực nói: “Nhũng năm này, ngươi đối với ta còn tốt hơn cả mẹ ta... ” Lâm cô nương suýt nữa thổ huyết, nghe hắn tiểp tục nói, “Ra ngoài lăn lộn, nghĩa khí quan trọng nhất, việc này để ta giúp!” Lâm cô nương nhất thời dở khóc dở cười, "Ngươi giúp thế nào?" "Hắc hắc, ta vẫn chưa nghĩ ra." vương Hiền vờ đầu cười nói:
"Đợi ta nghĩ kỳ, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết..." sau khi vương Hiền đi, Lâm Thanh Nhi cũng liền đem chuyện này ném ra sau đâu, ai sẽ ký thác dù là một tia hi vọng, trên người loại người như vương Nhị kia chứ?
Nào biết không lâu liềụ truyền đến tiu tức hắn bị đánh bất tinh, Lâm cô nương lúc ấy trong lòng lộp bộp một tiếng, lại cho người đi nghe ngóng, kêt quả nghe nói cái tên kia gian lận trong sòng bạc bị người đánh, Lâm cô nương binM m.j?ị an ffln . .
về sau nàng còn đến nli.1 thăm hỏi một lần, lại bị lão nương vương Hiền đuổi ra, sau đó Lâm Thanh Nhi rời khỏi Phú Dương, đi Hàng Châu, Nam Kinh bôn ba, dân dan quên mẫt có một người như vậy.