Chương 1071 Giải vây (1)
"Thật ra bổn quan có thế cầu tri phủ đại nhàn sớm ngày thấm tra xử lí án nàỵ, nhưng nói như vậy. chẳng khác nào cùng nha môn Diêm Tư triệt đê vạch mặt."
Thấy vương Hiền khônglẻn tiếng, Hứa tri huyện lại nói:
"Cho dù tri phủ đại nhân thà người rá, nhưng thuyền còn đang bị nha môn Diêm Tư giam giữ, bọn họ khăng khăng không thà, ửong phủ cùng không thề chuốc..."
Nghe xong lời của Hứa tri huyện, vương Hiền lòng trìu nặng, đây giống như là tiết tấu từ chối, trên mặt vẫn im lặng không biểu lộ nói:
"sư bá có chỗ không biết, nghiệt đài đại nhân của chúng ta trước tiên sẽ tự mình đi Diêm Tư yêu cầu thà người, Nghiêm đô đài kia ngoài mặt một lời đáp úng, nói sè phát công văn đi Phàn Tư Tô Tùng sai người lập tức điều tra rõ ràng thà người. Nhưng đệ tử sau khi đến Tô Châu mới biết được, Tô Tùng phân tư chăng nhùng không có yêu cầu phủ Tô Châu nhanh chóng điều tra án này, ngược lại muốn bọn họ đem án này tạm gác lại sau một tháng..." "vậy sao?"
Hứa tri huyện liếc hắn một cái không ngờ, trong lòng thầm nhủ tiểu từ này có chút cửa ngô, hôm naỵ mới đến, đà nghe ngóng rõ ràng rồi mới đên gõ cửa, ta cũng không dê dàng đánh lừa được hăn rôi. Bèn vân vê đám râu chau mày nói: "Bọn họ ngay cả mặt mùi của Lành Diện Thiết Hàn còn không nể nang gì, vậy thì nên làm thế nào mới phải đây?" "Nhưng Nghiêm đô đài ít nhất chính miệng đáp ứng." vương Hiền đáp: "Hơn nữa Trịnh phiên đài và Chu nghiệt đài tinh ta, đều đích thân viết thư, bảo đệ tử đưa đến Tô Tùng..." "Có thư đích thân viết nữa sao? Ngươi không nói sớm!"
Hứa tri huyện kinh ngạc nói: "Ta ngày mai mang ngươi đi Phân Tư Tô Tùng một chuyến, ngươi chuấn bị thêm phần hậu lể, Dương đồng tri không dề nói chuyện đâu, cũng phải nể mặt nhị vị hiến đài nữa." "Đa tạ sư bá hao tâm tổn trí." vương Hiền vội vàng đứng lêncảm tạ nói.
"Không cằn phái khách khí."
Hứa Tri huyện mim cười nói: "Đêm nay cũng đừng đi khách điếm, ờ lại hậu nha là được rồi...”
"Đệ tử... Còn phải đến nhà nhạc mâu."
vương Hiền biết rò người ta chẳng qua chi là khách sáo mà thôi, xem đó như thật thì chính là một cái chày gô, bèn cố tinh bày ra vẻ mặt nhăn nhó nói.
"Oh, ha ha."
Hứa Tri huyện cười nói: "Không thể ngờ được ngươi chinh là con rể của Tô Châu, không cản trở ngươi đoàn tụ cùng nhạc gia nữa, nói cho sư bá địa chi, ngày mai ta phái xe đi đón ngươi, sau này cũng có thê quan tâm một chút."
Từ huyện nha Trường Châu đi ra, sắc mặt vương Hiền càng khó coi hơn, Điển Thất và Suất Huy hai mặt nhìn nhau, người phía trước thấp giọng hòi:
"sao thế, không thuận lợi sao?" "Không có gì."
ĐẠI QUAN NHÂN là muốn kéo dài thời
vương Hiền lắc đầu, nhân, một là hắn đà hiểu rõ có quá nhiều biện pháp trì hoãn có thể danh chính ngôn thuận, muốn kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, chiêu này điêm. Trừ phi nhờ vào thông đồng qua cửa, hoặc là có đại nhân vật gây áp lực.
tốt lắm. Có hai nguyên người Diêm Tư kia, chính
giả: Tam Giới Đợi Sư làm việc trong nha môn,
Đây cùng chính là hai nỗi lo lắng của hắn, có câu là một hảo hán ba người giúp đờ, nhung bản thân thấp cổ bé họng, lạ nước lạ cái, duy nhắt trông cậy vào Hứa tri huyện, lại lộ ra nhiệt tình hư tinh già ý, khiến người khác không khôi thất vọng. Nói thật thì, trong lòng của hắn càng chẳng có căn cứ nào.
Sắp xếp lại tâm tình trở lại đường Qụan Tiền, vương Hiền chọn lựa lễ vật mang đến cho nhạc mẫu và anh rể, đương nhiên cũng không quên Điền Thất và lão bà của hắn.
Thấy hán mua đồ gì đó, dường như không sợ tốn tiền, Điền Thất thúc ngược lại xấu hổ. ôm bao lớn bao nhó nói:
"Đùng mua, đùng mua, ta chi là nói đùa đó thôi."
vương Hiền liếc nhìn hắn một cái, quay đầu lại nói:
"ĐÚng, mấy thứ này mỗi thứ lấy hai trượng, người không đến được, ngày mai bảo thợ may đến nhà đo đi..."
vẫn như cũ làm theo ý mình.
Điền Thất thúc còn muốn khuyên can thêm, suất Huy kéo hắn một cái, nhỏ giọng nói:
"Đại nhân cùng không chi là vi mọi người thôi đâu, tâm tình hắn không tốt thì thích tiêu tiền."
"Thật làng phí quá."
Điền Thất thúc thờ dài nói:
"Hắn đã quên cuộc sống nghèo khó trước đây rồi sao ..."
" Mặc kệ hắn, dù sao cũng là tiêu tiền của quan phủ."
Nhị Hắc một câu vạch trần thiên cơ.
Điền Thất thúc nhất thời cứng họng, trong lòng thầm nhủ đó cùng tiêu tốn quá rồi.
. . .... .A .... . .
Đi dạo được một nửa, đên bên ngoài một cửa hiệu chơi đô sứ, vương Hiền thấy trước cửa đứng vài người đàn ỏng khoẻ mạnh, không khôi cảm thấy quen mắt, nhìn vào bên trong xem xét, liền trông thấy một người đàn ông to lớn mặc cẩm y, ở đỏ thường thức đồ sứ. Mặc dù chi là nghiêng mặt, hắn lại thoáng cái liền nhận ra, đây không phải là tên kia đỉsa0'
Trong lòng khẽ động, vương Hiền liền muốn cất bước đi vào, lại bị hai hán từ khỏe mạnh chận lại, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ra ngoài!"
Điền Thất thúc được lợi của người, thì phải ra sức làm việc cho người, nghe thấy vậy liền bước lên cười lạnh nói:
"Đây là cửa hiệu của các người sao?"
Hán từ khỏe mạnh nghiêm mặt nói:
"Công tử nhà ta thích yên tình."
"Công tử nhà ta còn thích vô giúp vui đấy."
suất Huy chi sợ thiên hạ khỏngđoạn, chú yếu vốn là được chứng kiến công phu của Điền Thất thúc, 'cái bàn xayỉợn như vậy, nhắc lên dê như
Lúc này Điền Thất hạ bàn âm thẩm vận kình, sau đó tiến lên trước một bước . . . Nhưng mà náo ngờ còn chưa thấy người ta dùng lực thế nào, đà bị đẩy một cái, Điền Thắt thúc giống như cười mây đạp gió, ngà bay ra ngoài, đụng vào người Suất Huy và Nlý Hắc. Ba người giống như bị La Hán đè, trên người rơi đàỵ bao lớn bao nhó, khiến cho trên đường phố cười vang cả một mảng.