Chương 109: Đồng tri kiêu căng (1)
Trờ lại sơn Đường Nhai, người nhà Làm Gia vẫn còn đang đứng
Ba người Điền Thất. Suất Huy, Nhị Hác đem bao lớn bao nhò ôm vào trong nhà chính, Lâm lào phu nhàn với.việc vương Hiền xài tiền bậy bạ rat là đau lòng, nhưng lời nói và ve mặt lại thân thiết không ít. Có thể thấy được "Hữu lễ đi khắp thiên hạ, vô lễ nửa bước khó đi", những lời này quà nhiên là đúng mọi nơi mọi lúc, ngay cả lào thái thái nhà thư hương cùng không có ngoại lệ...
Lảm Thanh Nhi hỏi hán đà ăn cơm chưa, vương Hiền nói đã ăn ở bên ngoài rồi, nói thêm mấy câu liền ai nấy về phòng riêng của minh. Suất Huy cùng với Nhị Hắc và Điền Thất đi ngủ, vương Hiền là con rể tương lai, tất nhiên nhận được ưu đãi hơn một chút, được Lâm Thanh Nhi chuẩn bị sương phòng để nghi ngơi.
vương Hiển vào phòng một lát, cửa phòng nhẹ nhàng bị đấy ra, Lâm Thanh Nhi bưng nước rửa chân tới cho hán, lại thấy mới một lát mà hán ngủ thắng cẳng trên giường rồi.
Ánh nén leo lắt như hạt đậu, quang ảnh ảm đạm, trên khuôn mặt thanh tú của tuổi trẻ lại tràn đầy ưu tư mệt mói... Nhung điều này ngày thường đều không thể nhìn thấy được. Hắn luôn đem nụ cười cùng với sự ấm áp của minh mang tặng cho người khác, còn tự bản thân minh chống đờ tất cả khó khăn... Mùi Lâm Thanh Nhi có chút chua xót, hốc mắt ướt đâm, thiếu niên này so với minh còn nhỏ hơn một tuổi, không ngờ rằng quả thật đã biến thành một nam tử hán, một nam nhân có thể làm cho nàng toàn tâm toàn ý dựa vào.
Cho dù trong lòng rất vui mủng, nhưng nàng lại không nhịn được tự trách bản thân minh, nhìn hắn mệt mỏi như vậy, bản thân mình lại không thể giúp được điều gì...
■ .... ..
vương Hiền vốn ngủ không sâu, cảm thấy có người đang đụng chân mình, hán thoáng mờ mắt ra, chi thấy Lâm tý tý ngồi trên mặt đắt, đang
Cảm thấy người hán căng thẳng, Lâm Thanh Nhi không có ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đùng nhúc nhích."
......
vừa nói vừa cởi tất bên chân phải của hán xuống, hai tay nâng chân hắn, nhẹ nhàng thả vào trong chậu nước, cẩn thận tầy rửa.
“Không được."
Trong lòng vương Hiền đối với Lâm Thanh Nhi thủy chung luôn có một phần tôn trọng, nếu không hai người ờ với nhau dưới một mái nhà, hắn cũng sẽ không một mực làm bạn với tay, đối với Lâm tỷ tỷ luôn dừng lại ờ lê... Bây giờ thấy nàng vi mình mà rửa chân, nhất thời thụ sùng nhược kinh nói: "Đôi tay này dùng đê viết chừ, vồ tranh, không phải là rửa chân cho người khác."
Lâm Thanh Nhi lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cũng không biết là bị hơi nước hun nóng hay sao, hê ra khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng như ngọc, hai mắt tình ý nồng đậm nhìn hắn, ẩn ẩn đưa tình nói: “Đây là bổn phận của thẻ từ."
Nghe một câu này, nhất thời toàn thân vương Hiền nóng lên, lại có cảm giác tinh thần đại chắn, ngồi dậy nói: “Thanh nhi, ngươi có thể lặp lại lần nữa được không?" “Nắm xuống."
wt........
Bầu không khí càng lúc càng mập mờ, Lâm Thanh Nhi xấu hổ thẹn thùng, đưa tay đẩy hắn một cái, gắt giọng:
“Không phải là thẻ từ ngươi thi là cái gi? Thật sự cho là tý đệ ư?" vương Hiển ha ha cười, ngoan ngoãn nắm xuống nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn câm thấy oan ức, câm thấy cùng loại người như ta, làm tý đệ còn cỏ thẻ chấp nhận, làm phu thê sè lô lớn..." “Ngươi tuy ràng thông minh tuyệt đinh, nhưng đối với tâm sự của nữ nhàn một chút cùng không hiểu."
“Hắc hắc, không phải
ĐẠI QUAN NHÂN
Tác giả: Tam giới đại sư
Lảm Thanh Nhi lắc đầu, vừa xoa bóp huyệt vị trên chân cho hắn, vừa khè cấn môi son nói: “Ta đà sớm nói, chi cằn ngươi chịu tiến tới, không câu nệ ngươi là sì, nòng, công, thương, thậm chí đi theo ngươi ăn cám, ta cũng sè không cảm thấy ủy oan ức..." vương Hiền hạnh phúc nở nụ cười.
“Ngược lại ta thấy ngươi chọn làm trọng trách nặng như vậy, nhưng ta cái gì cùng không giúp được."
Lâm Thanh Nhi buồn bà nói: “Cảm giác minh quả thật là vô dụng." “sao lại vô dụng chứ?" vương Hiền giọng mũi càng ngày càng nặng, hừ hừ nói: “Ta bây giờ đà thoải mái, sáp ngủ đây..^\ Nói xong liền nổi lên tiếng ngáy rất nhô.
Tay Lâm tỷ tỷ lại không có ngừng xoa bóp chân cho hắn, ước chừng nữa canh giờ, sau đó mới lau khô hai chân cho hắn, cố hết sức ôm lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn.
Nhìn gương mật hắn ngủ say, bao nhiêu mỏi mệt đều tan biến hết, ngược lại chuyển thành sự yên lặng an tĩnh như trẻ con, Lâm Thanh Nhi tuy rằng mỏi mệt nhưng lại vui mừng nở nụ cười.
Nàng không kìm nổi mà ấn xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của hắn, sau đó mới bối rối dập tắt ngọn đèn, e thẹn đóng cửa đi ra ngoài.
Trở lại trong phòng của mẹ nàng, thấy lão nương đã ngủ thiếp đi. Lâm Thanh Nhi không khói oán giận mình thật đúng là bất hiếu. Trở lại hai ngày vẫn chưa phụng bồi lão nương cho tốt. vội dập tắt đèn, cởi giày lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn,mền cho mâu thân, lại thấy bà mim cười mở mắt ra.
“Nương, nữ nhi làm người tinh giấc sao?"
Lâm Thanh Nhi nhô giọng nói.
“Khuê nữ không trờ lại, làm mẹ sao có thể yên tâm ngủ?"
Lão nương khẽ cười nói.
“Thật xin lỗi, nương...”
Lâm Thanh Nhi hết sức áy náy, lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Nói gi ngu ngốc vậy chứ, nương đây là loại người chiếm giữ con gái mãi không thả ra sao?"
Lào nương đưa tay vuốt tóc nữ nhi. Tròng lòng rất an ủi nói:
“Nương rốt cuộc đà yên tâm rồi, lúc trước ngươi nói minh không hề chịu ủy khuất, rất vui vê. đền là sư thật.."
“Đương nhiên là sự thại."
Lâm Thanh Nhi thẹn thùng chui vào ttong chăn, lại ngượng ngùng thò đầu ra.
uja uiem cu cnua n>ại noann thơi Nguyên.
Người ở nha môn Diem tư mắt cao hơn đâu, cãn bản xem thường máy người quan that pham nây may mà Hứa Tri huyén dù «K, citag là 4°„íụ ”âu,củ?ibô“huyện’mới b<® b» ktah t* vài phta, nê mặt mũi cho hắn đi qua. H
“ điề"..°í là,và0.đư<’c «*•«■* chưa thể vào thãmhôi, đương nhiên là Vuong Hiên phái ở ngoài. Nhặn lấy danh thiép cùa Htra Tri huyên? Ể^,00.”.8.s*?ờ, m.ón.ph?ng,dùn8 v“™8 Hiền ngây ca S ngôi cũng không có, chi đành phải đứng hầu ở một ben.
D? .c^?,ờứ?ưỉí,8âc,c°“8.™M.Ạ gọi hai người bọn
hãn đi vào. Vương Hiền không khôi bội phục liếc mãi nhìn Hứa Tri íỉ ỵS tự.nh“'ln!‘“ <*.<*>ỊỊMì p> bra chính là vị sư bả Ị^y như đạ dự kiên ạyớc Lúc vào áy ngồi làu như vậy Hita Tri Í2?.S* SF.!?* ■*>*> 4 tier, đoản
được sê như vậy, đê ttánh phải buồn tiểu nên mới nhir the.
Hí?Tri hu«” “?»• Lta n® te đâm nhiều riệc hơn nữa chử? Người ta căn bản không hề có bán lãnh như vậy!
Đi vàọ Thi«m Áp lẠòng của Đẳng tri Diêm tư, Hửa Tri huyện chờ rang choc lát, mọt gã bôn mựơi năm mươi tuồi, mặc phi bào của quàn /iẻn, vẻn rèm từ phòng trong đi ra ngoài.
J010”8 “.tag “ói, người nay đà đánh vờ thiện càm của Vươna liền với phi bào... Lúc trước hán thấy Chu Tàn mặc phi bào nsồi Ighỉẽm ohịnh trỂn atip doing cái loại cám giic cao quý lãnh diêm đó Ị™ thực chiếu mù đôi mắt chó cũa hắn. Thí nên kẻ từ lần đó, Vuong Ben v« quan bào phị sắc có chút si mê, nhiều lần năm mộng thây mình nặc phi bào, ngôi nghiêm chinh * quta bên lề đường Sn đáu hú... Như hế phong cách biết bao nha.
Nhưng mà yi trước mát này vừa thấp vừa béo, uta ngực lài tang. nộtthânq^Mopbịácdân ờttênng^ri. giôngõộtcáiđèn lông ỹ bự. Lọ ra khuônmặt chi chit sẹo lồi 16 mùi như H raw rát gai mat, rong hai con măt nhó lại lộ ra vè ngạo mạn cunỂ với sự linh đạm.
Đây chỉnh là vị Dương Đồng tri hại bọn hán không ít khô.
. lề. "P™?, Dương Đồng
õ chi dùng lò mũi hừ một tiếng, liền đặt mông xuống ghe.
“Ngồi."
“Đa tạ đại nhàn."
Hứa Tri huyện chi dám đặt mông ở trên mép ghể.
“Quý huyện thu xểp công việc bớt chút thì giờ đển đây..."
Dương Đồng tri híp mắt nói:
“Không biểt có việc gì không?"
“Hồi bẩm đại nhân, không phái là cât^vụ của tệ huyện."
Hứa Tri huyện nói:
5T đyợc bạn tốí đồng hương ráờ và’ vội tới đưa cho đại nhân ai phong thư."
“Đồng hương ờ đâu vậy?"
Dương Đổng tri cười hỏi:
“Có thể khiến cho quý huyện phái làm người đưa tin."
F "Là bạn đòng niên của hạ quan, tri huyện Phú Dương Ngụy Văn
Hứa Tri huyện đáp.
Vừạ nghe thấy huyện Phú Dương, Dương Đồng tri tựa như ăn phải lôi, chán ngây nói: “Hóa ra là quý huyện tới làm thuyá khách.”
“Đại nhân hiểu lầm."
Hứa Tri huyện vội nôi:
“Đúng là đưa tin, không chi có hân mà còn có thư của Trịnlr Phư ỉghiệt Đài tự tay viết." /1
Tri huyện trình lẻn cho đại ' Chiết Giang cùng với Chu
ÌẠI QUAN NHÂN
Tác giá: Tam giới đợi sư
Nói xong quay sang nói với vương Hiền: “Còn không đem thư trình lên cho đại nhân.”
Vương Hiền liền từ trong ngực láy ra bạ phong thư, khom người đưa
U « «“ «* tó mới nhặn
ly, nói với Hứa Tri huyện: “Sao lại mang theo thư lại tới đây?"
“Hắn là người phụ trách mua lương cùa Phú Dương lẳn này.”
Hứa Tri huyện giải thích nói: “Ngụy Tri huyện phái hán tới đưa tin. cùng od ý tứ tiếp nhặn ohất vấn a đai nhãn "
, c.ủa.n?ư?i quí ó thế đế cho một thư lại phụ tráchXì^ . XƯ J
Dương Đồng tri lấy dao mờ ra một phong thư, vừa lấy thư ra vừa nói:
'í ,aị“* »«•■>.'*. đêu là hạng người có chút sian Ẩo tham tài tham tiền, coi chừng xày rá chuyện lớn "
. đứ?8 à.J“ lmi8 Hứa ,™ tayrâ, hắn phâi cố nén
QỠ1 có thê không đẻ cho năm đàm này rơi xuống cái mặt heo kia.
“Dù sao vẫn là người trê tuổi mà."
Hứa Tri huyện cười theo nói:
b?” ■*“ •*>'. ktaftkn truyền xuống,
.'T' í* . .từ.này CỲ" !íraW nh™8 M ẽi tài n&i oho h£ Un phận Tiến sì vê nhà đọc sách, lớn lên lại trọng dụng. Lúc đó cflna lược truyen thành tiêu thoại, đại nhãn hàu CW'đà nshe qua đtaằ hông ạ?"
Hứa Tri huyện là muán ám chi với đái ptaơng, Ngụy Tri huyện mặc ù tuỵ răng tuối còn tuoi tré nhưng cMN như lá tím phúc cua hoàng <.*? *“> hou-biểt D™>8 Đông tri đĩ. độn chông đê ý tới, quả quyết lác đầu nói:
“Chưa từng nghe qua."
Đem phần sau chưa kịp nỗi ta của lán bị chặn lại bên miệng.
.u2Ií?_Tri.huỉ'Ị!‘.?ành phài. khô“8 thề.làm 8‘ ton 14 câm miệns :hờ hăn xem hêt thự qua thời gian uống cặn chung tià, Dương xem pl"ẽn Đài cùn8.vái Chu Nghiệt Đại, vê phần Ida
ĩủa Ngụy Tri huyện hắn ngay cả mở ra cũng không cỏ làm
mon8 của Hứa ™huyện- Đồn8 “
“Thư của hai vị thượng cấp bản tọa đã xem, lát nta sS hồi âm lai cho bọn họ."
Dừng một lát nói: “Các ngươi cùng không cần đến nữa, bồn tư tự có người đưa thư." “vậy..."
Hứa Tri huyện kiên trì hỏi:
“Xin hôi khi nào thả người?" “Quý huyịn cùng chắp chường tư pháp một phương, làm sao có thề nói loại lời này chứ?"
vè <*“> kM.«» điều ngoại htah quá kém, dù thê nào cũng lộ ra vè có chủt hèn mọn bi ổi nói:
06 khôn8 đều quyết định bời bta thân án từ neunhu ttã iqua thầm tra xử lí, xác thực bọn họ đủng là trone sạch, tât nhiên sê phải lập tức thả người." “vậy trước tiên có thể thả thuyền sao?"
Hứa Tri huyện lại hỏi:
m Dươns hơn mười “ỉy vạn bách tính vân đang chờ lương thực cứu mạng." "việc này không thể được."