Chương 110: Phương pháp đem ngựa chết làm thành
“Khẩn cầu
đang kêu thai
naựnsốn^đ)
đại nhàn suy hghì lại. Chiết Giang gặp thiên tai, bách tính n vì thiếu lương thực, có thể linh hoạt hơn một chút
Hứa Tri huyện gần như là nản ni nói:
“Nếu hoài nghi trẽn thuyền có muối lậu, có thể lập tức phái người kiêm tra, năm mươi thuyền cũng chi mất mấy ngày thôi mà."
“Quý huyện là đang dạy bảo cho bổn quan sao?"
Trên mặt Dương Đồng tri hiện ra vẻ không vui nói.
“Hạ quan không dám."
Hứa Tri huyện vội lấc đầu nói.
“Hừ..."
Cái mũi củ tỏi của Dương Đồng tri hừ một tiếng nói:
"Nể mật hai Đại hiến của Chiết tinh cùng với quý huyện, bổn quan sê gửi công văn cho phủ Tô Châu, thinh cầu gia tăng thâm tra xử lí án lần
Dừng một lát lại nói: “về phần lương thuyền, ta cũng sẽ mau chóng điều tra..."
Nhưng loại lương thuyền chở đầy thứ như thế này, kiểm tra hết sức phiền toái, phải đem toàn bộ Lương thực dờ xuống, sau đó phải phá thuyền ra mới được... Tóm lại ta sè làm sớm."
Nói xong đứng dậy tiễn khách:
“Quý huyện trở về đợi tin lảnh vậy nhé."
Hứa Tri huyện đành phải không thế làm gi khác hơn là cũng đứng dậy hành lê, quay đầu nói với vương Hiền:
"Ngươi không nói gì sao?"
"Xin Đại nhân cho phép tiêu nhân thưa bẩm."
... iAđ'
vương Hiên thi lê với Dương Đông tri nói: “Nếu kiếm tra lượng thuyền hết sức phiền toái, không ngại cho người của Diêm Tư giải về Phú Dương, sau đó Muối Tư tháo thuyền nhập vào kho, như vậy cỏ muối lậu hay không vừa xem liền biết ngay, hơn nữa công việc phải làm hai lằn nay chỉ can làm một lần, tiết kiệm nhản lực cùng với thời gian của Diêm Tư, cũng giải quyết khẩn cấp của bách tỉnh tại bổn huyện." “Biện pháp này được đỏ, vừa di chuyển vừa kiểm tra, hai bên đều được giải quyểt."
Hứa Tri huyện khen ngợi không ngớt lời.
Lại thấy Dương Đồng tri kia híp một đôi mắt kim ngư, ngay cả nhìn cũng không nhìn vương Hiền, ý tử rất rõ ràng, nơi này có phẩn để cho ngươi nói chuyện sao?
Loại si nhục không được để ý tới này, khiến vương Hiền giận dừ, giọng nói chứa đầy vẻ chán ghét của hắn nói: “Nghe nói đại nhân cùng Dương thị ở Phú Dương ta là cùng gia tộc, chăng qua là lúc triều Nguyên suy tàn chiển loạn liên miên nên tài sản phân ra hai phía, van xin đại nhân tự suy nghĩ phần hương khói này, giơ cao đánh khẽ, cứu tệ huyện một mạng đi. Ta sẽ lảm cho phụ lão của bổn huyện mãi mãi ghi nhớ ân đức của đại hhân..." vương Hiền đột nhiên nói ra một đống kỳ quái, Hứa Tri huyện không khỏi âm thầm sốt ruột, ngươi nói những thứ này thì có tác dụng gì chứ? Họ Dương kia làm sao cỏ thể để ý?
Nhưng Hứa Trihuyện không ngờ, Dương Đồng tri từ đầu đến cuối luôn híp măt, thoáng cái lập tức trợn to hai con mát, giật mình liếc vương Hiên một cái, hiên nhiên không ngờ tầng này quan hộ này lại bị đối phương biết rõ.
Có điều dù sao cũng là người tùng trải, Dương Đồng tri rất nhanh trấn định lại, kéo xuổng khuôn mặt béo mập nói:
“Quốc pháp như núi, hố lại có chỗ cho tư tình! Người đâu, đem hắn kéo xuống cho ta, thường hắn hai mươi đại bản!"
Hứa Tri huỵện vội ngăn lại cầu tinh xin tha, khuyên can mãi mới giúp vương Hiền miền đong đại bản này.
Hai người chật vặt từ phân tư nha môn ra ngoài, Hứa Tri huỵện mặt đen ngôi lên kiệu, hiên nhiên hết sức căm tức. Mật vương Hiền càng đen hơn, buôn bực ngồi lên xe, đi theo hắn trờ lại huyện nha Trường
Cũng may hai người đếìRỊả ngtrời sỏi, đợi trở lại huyện nha, ngôi ở Thiên Áp Phòng, tâm tình cũng đà khôi phục được bảy tám phần.
ĐẠI QUAN NHÂN I fác giá: Tam giới đợi sư
“Ngươi vân còn manh động quá."
Hứa Tri huyện uống liền năm chén trà mới giải được khát, thở dài nói với vương Hiền: “Chọc giận Dương Đồng tri, chi cổ bản thân ngươi rước xui xẻo thôi." “Cho dù quỳ lạy ỵan xin hắn, hắn cũng sè không châm chước." vương Hiền lạnh lùng nói: “Sư bá nhìn chưạ ra sao? Hắn đã quyết định chủ ý rồi, ở phản tư Diêm yận (vận chuyên muối), nha phủ Tô Châu với tổng tư Hàng Châu đùn đây cho nhau. Hẳn chi là coi chúng ta như con khi đang làm trò mà “So sánh này của ngươi... Cũng thật là hình tượng."
Hứa Tri huyện cười khổ nói: “Ta sao lại không biết điều đó, nhưng có biện pháp nào khác đâu? Quan lớp cấp cao đè chêt người, huổng chi Diêm vận tư vốn là nơi không có ai trông nom."
Dừng một lát nói: “Hiền chất, ngươi nói đến Dương thị Phú Dương là có ý gì?"
“Ta hoài nghi sờ dì Dương Đồng tri làníkhó dễ với lương thuyền, thật ra là được Dương thị Phú Dương nhờ vả."
vương Hiền không cổ hứng thú
“Nhưng cũng không cóchửngcớ gì, chi là ta suy đoán thôi."
“Loại sự tình này, ngươi tra không ra chửng cớ đâu. Nếu như hiền chât không có biện pháp tốt hơn, trước mất chi có thể chờ đợi."
Hứa Tri huyện suy nghĩ lại nghĩ suy, cuối cùng vẫn là quyết định theo tình hình thực tể nói: “Ngươi có biết Dương Đồng tri vi sao lại cường ngạnh như thế không? Bởi vì năm đó lúc dẹp loạn, hán là một tên thư kí dưới trướng Hán vương, đi theo điện hạ Nam chinh Bắc chiển, không có công lao cũng có khô lao. vê sau Thánh Thượng đăng cơ, Hán vương liền cầu cho hắn làm quan huyện, nhưng năng lực hắn thấp không nói, lại còn ham mê tửu săc, bị Ngự Sừ hạch tội mấy năm liền. Nhưng mà cho dù là như thế, đường làm quan của hắn lại càng lúc càng lớn, trong vòng tám năm từ thất phẩm lên tới tứ phẩm, hoàn toàn là một đường thăng tien lên
Hứa Tri huyện tuỵ ràng chi là tường thuật nhưng vương Hiền vừa nghe đã hiểu ý của hắn, Dương Đồng tri người ta có chỗ dựa phía sau chống đờ vững chắc đó!
Người nào củng biết, vĩnh Lạc Hoàng đế mặc cho quan văn thay nhau khuyên bảo vẫn muốn dụng trường tử Cao Si làm Thái tử, đối vơi Thái tử béo mập này vân cứ nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt. Nhưng lại không che dâu sự sủng ái dành cho Hán vương, cho phép hắn đóng quân tại kinh thành, cũng cho hấn thống lình Tam đại quân doanh.
Tắt cà mọi người nói, Hoàng thượng vẫn còn dựa vào Hán vương. Lập Cao Si làm Thái tử, chi là đẻ qua loa với bọn đại thần, một khi có cơ hội thích hợp, nhất định sệ dể dàng truất phếỉ
Có Hán vương điện hạ làm chỗ dựa cho hắn, cho nên Dương Đồng tri mới dám làm xàng làm bậy!
Ngụ ý của Hứa Tri huyện chính là, nếu còn chờ thì sẽ không kịp mất, phải nhanh chóng nghĩ ra cái khác đi...
Lúc này còn có thời gian nghĩ biện pháp khác sao? Hiện giờ chính là nạn đói vào mùa xuân, ngoại trừ Hồ Quảng, các tinh còn lại của triều Đại Minh cùng đều thiểu lương thực. Nhung nếu lại đi đến Hồ Quảng thì đã quá muộn...
“Sư bá đã muốn tận lực rồi, ta nghĩ Gia sư cũng đã biểt rồi, nhất định sê vô cùng cảm kích." vương Hiền đứng dậy, thành tâm thành ý hành lể với Hứa Tri huyện nói: "Những chu.yện còn lại, cứ để cho đệ tử tự giải quyết, không nên mang thêm phiền toái cho sư bá nữa."
Nghe ra trong giọng nói của hắn chứa đầy sự bi tráng, Hứa Tri huyện cau mày nói:
“ừm." vương Hiền gật gật đầu.
“vậy thi lên xe đi."
^kMeũ.ThiveoO.g^gkhâohmrtmvénx.lennéi:
“Công từnhà ta chờ đã lâu rồi.”
V1Mng Hiền n8ựa xuyên phé
cầuih vào bén trong quàn dịch của Sư TửLâra.
lenjdmgcung!^ nhung quyen cước eta hán uv vu
g" hien nhiên ấu là
cao thủ.
ít nhất đối với Điền Thất thúc, thi chính1» Ại ty.
"Còng phu của ta cũng đú btoh tẳu giang hồ rồi nhi?”
tặng nói:
..Công từ i .rén giang hồ có thẻ sánh ngang váỊ^gÈ thú rồi."
“Nha, Vương huynh tới lồi?”
nói:
“Mau mau mời vào trong, ra đi rứa mặt một cái."
Đuong nhiên lấy rn^ùa hẳn, m». không đồi sắe thi cùng không có chút nào khó khăn.
Thi vẻ mang Vương Hiên tiến vào nhà chinh W rh^ÁHát MỈ. tieu tư da den Hen máy đổi một thân nho bào màu xanh X đtra ngZ một đen “■ " -phần râu dài đầy miệng..^
Vương Hiền tựa như không nhin r. biến hóa cũa hắn. đứng dậy vấn an với hắn.
“vương huynh mời ngồi."
Tiểu từ da đen đưa tay làm động tác mờ,, rải tv minh ngồi vào chỗ của mình nói: “Như thê nào, chuyện hôm nay đã làm suôn sè chưa?
“Ai..."
Vương Hiền thở dài, vé mặt buôn rầu, nói: “Sao vậy, không thùậứlợi?"
"Bừng nhác đến nữa, ’',
Tiểu tử da đen hỏi.
“Hòm qua dự đoán quá không sai, Dương Đồng tri xâo trá kia, có chủ tâm kéo dài."
Vương Hiền ghét hận lên tiếng, liền đem chuyện hôm nay gặp được kẻ ra một lượt với tiểu tử da đen.
Tiều từ da đen sau khi nghe xong, cũng là vè mịt oàn giận nói:
"Đúng là cầu quan, một chút cũng không thèm quan tâm đến tánh mạng của lão bách tính!"
Sau đó ngẩng đầu hôi V11
giá: Tam giới đợi sư
ĐẠI QUAN NHÂN
“Ngươi định làm như thế nào? Cứ như vậy cho qua sao?" “Không thể cứ như vậy cho qua được!" vương Hiền nghiến răng nói:
“Ta không thể để cho đám mật người ỹráláađược như ý, nếu không còn có mặt mũi nào trở về gặp phụ lão Phú Dương!" “Ngươi muốn làm gi?"
Tiểu tử da đen trầm giọng hỏi.
“Ta nghe nói, tháng tnồẹ Hoàhg thái tôn thay mặt Hoàng thượng đi Giang Tây làm lê tế chợ Ho Thái phu nhân, hiện giờ từ Giang Tây trở về, đại giá (tôn xưng đối phương = ngài) đà đến Hàng Châu, ít ngày nữa là đen To Chau!"
vương Hiền từng chữ từng chậm rãi nói:
“Đen lúc đó, ta muốn ngăn đón giá để cáo trạng! Bẩm báo lên trên!" “Lá gan của ngươi cũng thật là lớn!"
Tiểu tử da đen trẽn mật hiện lên vẻ quái lạ, giật minh nói: "Nếu thật sự làm ầm ĩ đến Hoàng thượng, không nói Dương Đồng tri, hắn có cho dựa vừng chắc cũng không cần để ý đến lúc đó không chừng ngươi lại rước lấy xui xẻo, ngay cả Tri huyện nhà ngươi cũng phài chịu liên lụy!"
"Không quản được nhiều như vậy," ; /
vương Hiền lòng đầy căm phân nói:
“Đại lão gia nhà ta thường xủýên dạy chúng ta ràng lậtn quan nểu không làm chủ cho dân, không bàng về nhà bán khoai lang! So với trăm ngàn mạng người, ô sa trên đầu thì đáng giá bao nhiêu? Đại gia còn có the không tiếc thân, tiểu lại như ta đây lè nào lại sợ chết sao, tiêu lại như ta đây có cái gì đế mà xui xẻo hay không?"
Dừng một lát nói:
“Huống chi, hắn có chỗ dựa, ta cũng có chỗ dựa!"
Tiểu tử da đen chảng quan tâm hỏi khoai lang là cái gi, ngạc nhiên nói: “Chỗ dựa của ngươi là ai?"
"Đương nhiên là đương kim Hoàng đê vĩnh Lạc!"
vương Hiền vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu hướng về phía Nam Kinh, “Đương kim Thánh Thượng chính là minh quân không thua kém gì Nghiêu Thuấn VŨ! Ta cùng với Huyện lệnh gia nhà ta là ban sai cùa Thánh Thượng, tất nhiên có Thánh Thượng làm chỗ dựa! Cũng không tin chỗ dựa của họ Dương, có thể so sánh với Thánh Thượng!" ‘Đúng là chỗ dựa của ngươi rất lớn..."
Tiểu tử da đen giống như không ngờ hắn có năng lực đến mức đó, tường tận xem xét vương Hiền vẻ mặt chính khí, trong lòng tự nhủ không ngờ đây là một đại trung thần. Im lặng một lát nói:
“Nhưng mà ngươi với Thánh Thượng ttong lúc này cách xa nhau ngàn núi vạn pong, chi sợ kêu trời ttời không biết kêu đất đất chẳng hay!" . ..ẨvL
“Cho nên khẩn cầu đại nhân ra tay tương trợ!"
vương Hiền bỗng nhiên đúng dậy, quỳ gối ở trước mặt tiểu tử áo đen, âm thanh bi tráng hỏi: “Ta biết đại nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, không có nghĩa vụ giúp đờ, nhưng ta càng biết đại nhân là người trạch tâm nhân hậu, trung quân yêu dàn, sè không cho phép nhũng tên câu quan coi trời bàng vung kia, sát hại con dân của bệ hạ!"
Tiểu tử da đen ánh mắt quái dị nhìn qua vương Hiền nói:
“Làm sao ngươi biết có thể giup được ngươi?"
vương Hiền vừa nghe tựa như nghe thấy am thanh của thần tiên! Hắn chẳng qua là dùng phương pháp đem ngựa chét làm thành ngựa sống mà đen đây đê van càu. không nghĩ tới tieu tử da đen này thật sự cỏ thể giúp đỡ hắn!
chi eô a • ầ '8«,?."Vật’ ta kM tbi,
Thảy sác mat hác tiểu từ hòa hoàn, hín tótbutacânbàđinéi:
chứ?" 8 liên biết rôi sao cỏ thể mặc kệ "Hắc...”
Hắc tiểu tử buồn cười nói:
ũ cùng nói,
■•Đây làm sao lì gáy chuyện sinh sự, đây là chú tri chinh ngW..-
tử không tha nôi.
.“»cẩm Y Vệ ««■«. Có trách nhiệm
lùng bắt sao!"
"Ha ha...”
Hắc tiểu tử cười nói%^^
Meh nhiệm bào vệ, Eg co “ Loan nghi vệ' chi có
HoSíll
^ĩ*Wdâydtt;:“^y.1ẫa6ixoayltX“
"Chính là khoai lang."
vương Hiền tức giận quay đầu đi.
"Khoai lang là cái gì?"
"Chính là khoai lang."
"Khoai lang là cái gì?'
"Khoai lang."
"Khoai lang..."
"Như rau dưa.'
.z
Hắc tiều tử triệt Mó tay rồi, ngược lại lại cười tủm tim nói: „óiầ^ỉis^8.s^lđ!wc.v“đ!’.n8ươicổ.tlóich"y“Đại sự quốc gia, há lại xem là trò đùa?” vương Hiền nghẹn khuất, ấm ức, buồn bực nói./
"Ta xen vào là phải xem tâm tình.”
Hắc tiểu tứ hai mắt nhìn trời, bộ dạng 'Ngươi làm gì đnợc ta' nói: "Tâm tình không tốt, ai muốn xen vào. .”
Nói xong cúi đầu xem:
cả người -- chỉ thấy
giá: Tam giới đại sư hai mát Vương Hiền lóe kim quang, bộ dengKu ngoãn nghe M. chi còn thiêu nước hai tay ôm lấỳỉầHiắita^^
"Ách.
Hắc tiểu tử rùng mình nói:
"Ngươi sao thể?"
"Công tử gia muốn hôi gì?”
Vuong Hiền nhanh chóng átáy mắt nói: "Tiải nhân báo đám hôi ai nói nấy.”
"Ngươi trước đúng dậy, ngồi xuống nói chuyện."
Hắc tiểu tử kéo ra khoảng qố0vóyj^ói:
"Khoai
"Là củ đậu, cũng gọi là khoai lang".
vương Hiền liền ngồi nghiêm chỉnh, vè mặt nịnh nọt nói:
•_ỉ'1l8’ỈLên ,.n íNa.m !à một ’?9’,cây h^ng thần kỳ. Tính thích ứng mạnh, trong đât gi cũng đèu có thể sóng; trồng rất đơn gián, chi cần căt một đoạn dây cám vàọ trong đất, giội một bau nước la dược Hơn nữa đâm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, khàng nạn sâu bệnh, sán lượng kinh người, là loại lương thực thu nhập cao, còn có thề làm món chính, khiên bách tính miên nạn đói..."
"Trên đời lại cỏ cây trồng thần kỳ như thế sao?”
Hắc tiểu tử nói đầy vè khó tin:
"Néụ đát đai triều Đại Minh ta tóàn bộ đói thành trồng khoai lang, vậy chăng phải không còn nạn đói nữa sao?"
■Ách...”
Vừa nghĩ tới Đại Minh sẽ đối lại tròng khoai lang toàn bộ, mồi ngáy đều ăn khoai lang nướng, khoai lang hấp? bánh ngô khoai lang. bánh mi khoai lang.. . Vương Hiên đã không nhịn được mà rơi lệ. đày là thé giới bi ai bực nào chứ. Nhựng bí quyết lừa dối ở chồ khuyech đại hiệu qua trị liệu, hắn gật mạnh đầu nói:
"Đúng vậy, lão bách tính phía nam mỳ đều không làm việc, cả ngày mang vàng mang bạc, hát ca khiêu vũ, uống ca cao hút thuốc lá, đói bụng thì nướng hai củ khoai lang, vậy thì đúng là cuộc sống thần tiên."
"Ân hểt khoai lang sè không ngá
Hắc tiểu tử nghe đến trợn mắt há hoc mồm, nhưng vẫn không mất đi phán đoán của mình.
"Ngán thi đỗi thành bắp nướng, ớt nướng...” vương Hiền lại thong dong nói:
"Còn có cà chua, bí đỏ gì đó..."
"Ca cao là cái gì? Thuốc lá hút thế nào? Còn ớt, cà chua, bí đỏ là cái khi gi?”
Hắc tiểu tử biển thành bảo bảo hiếu:
kỳ.
"Ca cao là một loại đồ uống hương nồng ngon miệng, còn có thể làm thành Chocolate, ăn một miếng răng môi lưu hương, hạnh phúc đến
tận đáy lòng.”
vượng Hiên vừa mở miệng, nói là lười nở hoa sen một điểm không đủ, huống chi nhùng mỳ thực nước khác vốn hết sức mê người.
"về phần cây ớt càng thần kỳ, ăn một miếng trong miệng như có lửa, có thể khiến người ta cay đến độ đổ mồ hôi đầm đìa, nhung hết sức kích thích, khiến ngươi càng ăn càng muốn ăn..."
Đừng nói hắc tiểu tử, ngay cả đám hộ vệ cũng nghe được mùi ngon,
cũng không ý thức được trung niên soái ca kia từ bên ngoài đi vào.
Đợi vương Hiên nói đến miệng đắng lười khô, uổng nước cho mướt cổ họng, hắc tiêu tử mới pliát hiện trong phòng có thêm người, vỗ tay cười nói:
"Ha ha, đại hành gia đã trờ lại , đến lúc nghiệm thiệt giả rồi.”
vội hỏi trung niên nhân k
"Mã thúc, khoai lang, cà chua, có thế hút thuốc lá, có thể pha ca cao uống mà hắn nói, đều là thật sàờ? Sao chữa tùng nghe ngươi nhắc tới ?"