Chương 112: Thành anh em kết bái (1)
,'Oa, vị đại thúc 1
Suất Huy đà giật
iọa người chứ!"
"Làm sao ngươi
Tên mập kia nhất thời vé mặt xấu hổ. tùy tùng bên cạnh hắn nhất thời phân nộ quát:
"Làm càn, dám nói với vận Đồng đại nhân chúng ta như vậy!”
Đây chính là biệt xưng của chức quan kinh điển, đáng tiếc ờ niên đại này, ngoại trừ vương Hiển không ai có thể nhận thức tinh túy của nó.
"Câm mồm.”
Tên mập cụng không cho phép tùy tùng nổi đóa, ngược lại cười tủm tim nói với Suất Huy:
"Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này, ờ đây có phải là dinh quý của vương tư hộ Phú Dương không?"
"Đúng vậy.”
Suất Huy lúc này mới phát hiện, sau lung người ta đi theo cả đám người, rụt rụt cổ nói:
"Xin hói ngươi là?"
"Làm phiền thông truyền giúp".
Tên mập tự minh đưa danh thiếp, khách khí nói:
"Nói nha môn Diêm Tư Dương Đồng tri mạo muội tới chơi, kinh xin vương tư hộ vui lòng gập mặt."
"Dương, Dương Đồng tri...”
Suất Huy thoáng cái trừng lớn mắt nói: "Ngài ngài là Dương Đồng tri?"
"Đúng vậy đúng vậy.”
Tên mập nở nụ cười chân thành nói:
"Tiêu huynh đệ tư hộ nhà ngươi có ờ nhà không?"
"Có, có.”
suất Huy vội tránh đường nói:
"Mời ngài vào trong."
Hai người liên tục mời Dương Đông tri vào trong nhà chính, một người pha trà, một người vội đi mời vương Hiền.
"Cái gi". XX
vương Hiền đạng năm nghiêng ở trên giường nghe khúc, nghe vậy thoáng cái bắn xuống đất, nói đầy vé khó tin:
"Dương mập tới rồi?"
"Đúng vậy.”Nhị Hắc gật đầu nói: "Hơn nữa thái độ còn rắt cung kính ấy."
"Ta ngất?”
vương Hiển gài gài đầu nói: "Đây là trò gì vậy chứ?"
"Đại nhân đánh cược một lần, lại kiếm được món lời lớn.” Nhị Hắc cười ngây ngô nói.
vương Hiền ngẫm lại cùng chăng còn khả năng khác, vội ăn mặc chinh tê, ra ngoài gập Dương Đồng tri kia.
Đi lên đường, vương Hiền vừa thấy quả nhiên là Dương Đồng tri, vội vàng hành lê nói:
•'Đại nhàn hạ minh tới đây, hù chết tiếu nhản..."
Đối phương là quan lớn tứ phẩm, vương Hiền thấy tự nhiên là phải lạy, nhưng không đợi hắn quỳ gối, Dương Đồng tri kia đà cất bước tiên lẻn, một tay nàng hăn dậy, nụ cười chân thành nói:
"Ngu huynh không mặc quan phục, hiền đệ không cần giữ lể tiết."
"My...” ....
Hiền đệ? vương Hiền vội mồ hói:
"Tiêu nhân sợ hài..."
"Haizz, đứng nói như vậy. Ta vừa thấy vương huynh đệ đà hết sức thân thiêt, muôn cùng vương huynh đệ kết làm huynh đệ khác họ.”
Dương Đông tri thản mật kéo tay của hắn nói:
"Không biết lào ca ca ta có phần phúc khí này hay không?"
"Ách...”
vương Hiền nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, Dương Đồng trinày tuôi còn lớn hơn cả cha hăn. Hãn có íhè lăn lộn ở huyện Phú Dương, nhưng ờ trước mặt loại n dày như Dương Đồng tri
ĐẠI QUAN NHÂN
này, vân hơi lộ vẻ non nớt
Vác giá: Tam giới đại sư
"sao?”
Dương Đồng tri vẻ mặt thương tâm nói:
"Cháng lè vương huynh đệ không nhìn trúng tên mập chết tiệ như ta?"
"Không dám không dám?”
vương Hiển không thể làm gì, đành phải nói với Dương Đồng tri đang nhìn minh:
"Lào ca..."
"Haizzz, huynh đệ tốt!”
Dương Đồng tri cười đến mặt run bằn bật, lập tức quát lớn xung quanh:
"Thất thằn làm gì! Ta muốn cùng vương huynh đệ thành huynh đệ kết bái!"
Dương Đồng tri không ngờ còn mang theo hương án, gà trổng, rượu mạnh, giấy vàng, hương dây. . . Nhìn tùy tùng của hắn đảo mắt đã bài trí xong đài án. sau đó không chút tiếng động mà lui ra. Suất Huy cùng Nhị Hắc nuốt nuốt nước miếng, ý thức được chênh lệch của minh và người hầu nhất lưu.
Dương Đồng tri liền kéo vương Hiền quỳ ở trước hương án, sau đó chém đầu gà, đốt giấy vàng, đổi thiếp canh, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng câu chẻt cùng năm cùng tháng...
suất Huy nghe xong, nhò giọng nói với Nhị Hắc: "vậy đại nhản chúng ta chảng phải rất thiệt thòi sao?"
"Thiệt lớn.”
Nhị Hắc hiếm khi đồng ý suất Huy một lằn.
Kết bái xong, Dương Đồng tri chăm chú kéo tay vương Hiền, tràn ngập cảm tinh nói:
"Hienđệ..."
"Lào ca. . .’’vương Hiền cùng hai mắt đẫm lệ mông lung. Chi trong chôc lát, hân đà làm tổt tâm lý kiên thiẻt.. . cuộc sống bị cường gian, nếu không thể phản kháng, thì nên tận lực hường thụ. Không quan tâm tên mập chết tiệt đang làm cái gì, minh vẫn nên tận lực vớt chồ tốt thôi!
Các tùy tòng ưiệt hạ hương án, lại chuyển mặt bàn tròn thật to vào, bày ở trên bàn nhà họ Lảm. Lúc này mới xách vào tám hộp cơm lớn, mợ năp hộp ra. bày từng món ăn trên bàn. Đầu tiên là món ăn khai vị, kiên quả bát điệp, hương dược bát tràn, điêu hoa mật tiên bát kiện, bô tịch bát bàn, tài tứ sắc, đà bày đầy ra cả bàn tròn.
Bên này mang thức ăn lên, bên kia Dương Đồng tri thân thiết nói:
"Huynh đệ, đà là chuyện tốt thông gia, không ngại mời nhạc mầu, anh vợ, đệ muội ra ngoài tương kiến."
"Nhạc mẫu có bệnh, không tiện đi lại", vương Hiền áy náy nói:
"Kính xin lào ca thông cảm."
"Ai nha, là ca ca không đúng.”
Dương Đồng tri lập tức căn dặn, mời đại phu tốt nhất của thành Tô Châu tới chừa bệnh cho lào phu nhàn.
vương Hiền gọi huynh muội nhà họ Lâm ra ngoài chào hỏi, bời vì vàn đang chịu tang, cho nên không thế yến ầm, hai huynh muội mời khách tùy ý, vội tránh đi.
Dương Đồng tri có chút lúng túng nói:
"Đều trách ta, tới Thái Thương quá gắp rút, kết quả thành trò cười.”
Nói xong vung tay lẻn nói:
"Rút lui!"
Bọn tùy tòng liền ở dưới sự ngạc nhiên tột độ của bọn người vương Hiên, đem một bàn tiệc giá trị mười lượng bạc, dọn sạch sè, đô ở trong sông ngoài cửa...
"Đi, ca ca dẫn nhà ngửơi đi ăn.”
Dương Đồng tri khôi b(ay giãi, kéo Vương Hiển ra cửa lên đại kiệu. Cô kiệu tám người khiêng này cực ký rộng rài, hai người ngồi đối diện không chen chúc chút trang sức bén ương càng hết sức xa hoa. . . Giống trâi thảm trên đắt. như gấm hoa treo tường, trên ghế làm bàng gỗ từ đàn, đặt đệm dày bàng gấm. Bên cạnh côn có bàn trà, lư hương, hộp điêm tâm, mẹ nó thật biết hường thụ...