Chương 112: Thành anh em kết bái (2)
Dương Đồng tri mở ra hộp điếm tàm tịnh xảo, bên trong bày biện điểm tâm tinh mỳ, nhiệt tình mời:
"Ân Mà đề cao hay là Quế hoa cao? Ta thì thích ăn bánh quy xốp, ngươi cùng nếm thừ đi."
vựơng Hiẻn không tiện chối từ. đành phải nhận một miếng nếm thử, có thể ngọt chết người đó.' X
Thấy hắn nhíu mày, Dương Đồng tri cười nói:
"Ân không quen điểm tâm của Tô Châu? Tí nữa cho ngươi nếm thử phong vị Hàng Châu."
"Quà vặt Hàng Châu cũng rất ngọt.” vương Hiền cười khổ nói.
"Ngọt gi không tốt, ta rất thích ăn ngọt.”
Dương Đồng tri vào lúc nói chuyện, đã nuốt sạch điểm tâm vào bụng.
vương Hiền mim cười nhìn Dương Đồng tri ăn, trong lòng tự nhủ, khó trách béo như vậy, nhưng trên mặt không rên một tiếng. Hắn đà hiêu rò tình cảnh bản thân, đối phương là lào hổ, minh chính là con lừa nhò, cảm giác giấu dốt giữ thằn bí là biện pháp chính xác duy nhất.
Thày hãn thật đúng là có thê giữ binh thản, Dương Đồng tri không khôi thầm giật minh, ăn miếng Quế hoa cao cuối cùng , vẫn chưa thòa màn mà mút ngón tay nói: "Huynh đệ, không phải là ta nói ngươi, nếu quen dạng đại nhản vật như vậy, ngày hôm qua cần gi phải qua lại với Hứa Tri huyện chứ? Khiến ca ca rất khó làm người."
"Ách...”
Trong lòng vương Hiển tự nhủ, xem ra là hắc tiểu tử đi tim hán, hơn nữa thực có tác dụng. Liền có ý hàm hồ nói:
"Chichút việc nhò này, thật không muốn làm phiền người ta."
ý \
"Cùng đúng.”
Dương Đông tri gật đâu nói:
"Chuyện này đối với vị công công kia mà nói, xác thực là việc nhỏ."
'Công công. . .'
vương Hiển lúc ấy liến sợ ngày người, công công không phải là ý tứ thái giám sao? Chẳng lè hắc tiếu tử kia là thái giám? Trên mặt lại bất động thanh sác gật đầu.
"Các người sao biết nhau thế?”
Dương Đồng tri lại hôi. Hắn thật sự không cách nào giải thích, đường đường tổng quản Đại Nội sao lại có quan hệ với tiểu lại huyện thành, còn ra mặt thay hắn chứ?
"Cũng coi như là cơ duyên xảo hợp.”
vương Hiền cười nói:
"Tựa như ta với lão ca, ngày hôm qua vẫn không biết nhau, bây giờ còn không phải là huynh đệ sao?"
"Ha hạ...”
Dương Đồng tri khè gật đầu, mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
"Đúng thật.”
Nhưng trong lòng buồn bực nói, điều này có thể giống nhau sao? Nếu không phải là vì vị kia ra mặt thay ngươi, ta sẽ để ý tới một kẻ hạ tiện như ngươi sao?
Có điều Dương Đồng tri cung -njinli bạch, vương Hiền tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là con tiêu hồ ly khó chơi.. .
Dương Đồng tri chưa trờ về nha, mà lại mang theo vương Hiền tới Ị ~Nhom dich~tílack I i
ĐẠI QUAN NHAN &a' TQtìl ễ'ớ' đại
sư
biệt nghiệp ờ vu Tam nguyên phường mà hắn ở.
Biệt nghiệp này trước kia là 'Thương Làng đinh' do đại văn nhản Bắc Tống Tô Thuấn Khâm tu sửa, về sau thành quốc công phủ của Nam Tống Hàn Thế Trung, nhiều lần trăn trờ rơi vào trong tay Dương Đồng tri, có thế nói là áo gấm đi trong đêm.
Dương Đổng tri liền ờ trong Thương Lãng đình nước biếc vờn quanh mời vương Hiển uống rượu, đối diện đình cách ao hoa sen, là một nhạc đài có mái, trên đó có vũ cơ đang biêu điển 'Thiên Nữ Tán Hoa' . Trong tiếng nhạc uyên chuyển, bọn vũ cơ ống tay áo bồng bềnh, bước bộ liên tục nhẹ nhàng, phiên như kinh hồng, uyến như du long. Cách hồ mà nhìn, nâng cốc mà xem, Dao Trì của vương Mâu nương nương có lè cùng chi như thế mà thôi.
Thấy vương Hiển xem đến thắt thần, Dương Đồng tri có chút thầm đắc ý, hắn mặc dù chi là tòng tứ phẩm, lại chiếm mười chức quan béo bở đứng đầu thiên hạ, lại có Hán vương điện hạ làm chỗ dựa , cho nên mới có thế sống cuộc sống thần tiên ngựa báu áo lông, rượu ngon mỳ cơ như vậy.
Nói không khoa trương là, trên đời này người mà hắn sợ, chi có thể đếm trên đầu ngón tay, ngạy cả Chuyển vận sử đại nhân ờ Hàng Châu, hăn cũng không đê vào măt.. . Cho nên mới có thê không chút do dự, đáp ứng đường đệ đồng tộc, giúp bọn họ giữ thuyền lương Phú Dương lại hai tháng. Đương nhiên hăn sờ dì đáp ứng, ngoại trừ nê tinh đồng tông, còn bời vì chỗ tốt năm ngàn lượng bạc. . . Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, trợ thủ của đối phương lại ờ hàng ngũ đếm trên đầu ngón tay kia!
Hồi tường đến cảnh gặp trong đêm qua, vị công công kia mặc dù vẫn vẻ mặt ôn hoà, nhưng người có tên, cây có bóng, vẫn dọa Dương Đồng tri sợ tới mức mồ hôi tuôn như suối. Lại nghĩ tới đối phương là cận thằn mà đương kim thiên tử tín nhiệm nhất, nếu dẫn xuất phiền toái gì cho Hán vương, điện hạ có thế xuyên cái thân béo mập của hắn mà ăn!
Tiến vị công công kia đi rồi, Dương Đồng tri cà đêm không chợp mắt, khó khăn lắm mới tinh táo lại, ý thức được đối phương nếu bí mật tới gặp mình, nhất định là không muốn lộ ra, chi cần mình bổ túc thoả đáng, hăn sè không có phiến toái gì. vậy bô túc như thế nào đây? vậy tiêu lại họ vương tự nhiên là mấu chốt. Dương Đổng tri mặc dù là quan văn, nhưng xuất thân binh nghiệp, suy nghĩ giải quyết vấn đề, vân là cách trong quân, thành huynh đệ kết bái! Đà bái xong, mọi người chính là huynh đệ, nhùng sự tinh kia còn xem là gì chứ? Sau đó cụng chén rượu một cái, mọi sự đại cát!
Mang tư tưởng như vậy, sáng sớm hắn đà bò dậy tiến hành xử lý nguy cơ, khiến người ta nghe ngóng chô ờ của vương hiền, vội vàng chạy qua kết bái với hắn. sau đó kéo hắn về nhà để uống rượu đùa giờn.
Rượu qua ba tuần, Dương Đồng tri cám giác thời cơ đà chín mùi, rốt cuộc nói vào chính đề:
"Chuyện lằn này, lũ lụt tràn lên miếu Long vương, chi do hiểu lầm.” Nói xong căn dặn tùy tùng
"Đi thông báo nha phủ Tồ châu một tiêng, bảo bọn họ thả người." "vậy thuyền lương thi sao?” vương Hiền hói. ,
"Có thể đi bắt cứ lúc nào.’
Dương Đồng tri cười nói :
"Huynh đệ ngươi lại bảo người ta xem thử hao tổn, thiếu bao nhiêu ca ca bồi gấp mười lần cho ngươi?"