Chương 119: Sát chiêu (2)
Nơi khác không biết ra sao, chứ bọn nhngiàu Phú Dương đem tất cả tiền bạc ra hết không nói, ngay cà gia sáu củng đểu bán sạch... Bởi vì dự trù cho năm thiên tai tât cả' các loại tư sản, giạ tiên đều bị trụt, đều phải đổi thành tiền mới đi mua dương thực, uhư vậy chờ khi lương thực tăng giá như mong đợi, có thể chi cần phai tra một cái giá nhỏ đã có thể thu về sản nghiệp gấp mười lầÃjrước^kia! Mộtđêj^ên đời!
Bọn họ còn nài ni mượn tiền ở các tĩễn trang, thậm chí mang đồ cưới của vợ minh bán đi hết, cuổi cùng gom được hai mươi vạn lượng bạc, dùng để thực hiện kể hoạch vì đại cùng nhau thống lĩnh Phủ Dương của bọn họ!
Chi có tiền thôi không đủ, còn phải có lương thực. Niên đại này không phải là không phải là đời sau, mọi người không có Internet, cũng không cũng không có TV báo chí, hơn nữa bản triều nghiêm khác hạn chế bách tính di chuyển khắp nơi, thế giới mà họ hiếu rõ cũng chỉ là tinh huyện họ ở. Kiến thức hạn chể tư duy, khi muốn mua lương thực, tầm nhìn của bọn họ cũng chỉ dừng lại trong tinh của minh, nhiều nhất là mở rộng đến Giang Tô và Tô Châu.
Không thề không phục chỉnh là, năng lực của bọn nhà giàu Phú Dương vô cùng lớn, người ta quả thật có thể kiêu ngạo. Quan phủ ờ trong tinh mua không nổi một hạt Lương thực, bọn họ lại có thề thông qua quan hệ, vượt qua tầng tầng ngăn trờ, mua được bảy vạn năm nghìn thạch Lương thực. Đương nhiên giá vổn trả ra củng rất cao, chia đều hai lượng một thạch!
Lại tính cả hao tổn các loại, ít nhất phải bán ba lượng một thạch, mới có thể huề vốn.
Nhưng quan phủ đưa ra giá lương thực lại là một lượng một thạch!
Nói không có khoa trương, trong viện tử này chí ít có một nửa sè bị phá sản, một nửa còn lại cùng phải trờ lại ngang với những năm cuối triều Nguyên...
Bọn nhà giàu đau đến không muốn sống, bách tính Phú Dương lại
cặm thây hạnh phúc tới rât đột nhiên. Lúc Thư lại của Hộ Phòng lớn tiếng đọc bổ cáo này cho bọn họ, tất cả mọi người đều không thế tin
được vào tai minh!
Bởi vi cho dù là nhùng năm binh thường, giá lương thực của Phủ Dương cũng chưa từng rớt xuống một lượng một thạch. Hiện giờ toàn tỉnh bị thiên tai, lại vừa gặp nạn đói vào mùa xuân, cho dừ là tinh Hàng Châu, giá lương thực cũng tăng cao đến ba lượng một thạch, hơn nữa phải là cư dân hai huyện Tiền Đường với Nhàn Hòa mới có thể mua được. Hộ tịch không thuộc hai huyện này, cho dù ngươi có bao nhiêu tiền cũng mua không được!
. ..... “ .....
ơ ngoài Hàng Châu, giá lương thực của tất cả các phủ huyện đêu là ba đến năm lượng, Phú Dương hiện tại thiếu lương thực như vậy, giá lương cho dù tăng lẻn bảy. tám lượng cũng không mua được.
Bây giờ trong huyện lại đột nhiên tuyên bố, không những bán lương thực với giá một lượng một thạch, hơn nữa còn mở rộng cung cấp cho mọi người, phản ứng đâu tiên của bách tinh không phải là cao hứng, hoài nghi. Điều này sao có thế được? Đảy không phải là thật chứ!
Nhưng tất cả các phường đều đã dán bố cáo này rồi, giờ đã là chuyện toàn bộ huyện đều biết, Huyện thái gia sao dám đùa giỡn lớn như vậy được?
Rất nhanh, cửa nha môn liền có mấy ngàn bách tính tụ tập, người đóng nghìn nghịt chận hết cả Nha Tiền Phổ, mọi người đều muốn biết rõ tin tức này là thật hay giả?
Cùng lúc đó, bên trong huyện nha, quan lại tề tụ ở nhị đường.
Chúng quan lại cũng là nhìn bổ cáo mới biết được, bảy mồm tám miệng đòi Ngụy Tri huyện chúng thực.
“Sao, làm sao cỏ thể?"
Điêu chủ bộ gần như nói lắp.
“Không, không phải là thật chứ?" vương Tử Diêu vương tư lại cũng nói láp. Nguyên nhân rất đơn giản, Điêu chủ bộ cùng với bọn hương than có quan hệ mật thiết, bản thân vương Tử Diêu cùng coỹủhư là thân hương, lần này phân chia Phú Dương, hai người cùng có đặt vào một đống vốn liếng.
giá: Tam giới đợi sư
Tưởng Huyện thừa cùng toI Mà điển sử không có tiền, liên hệ với bọn hương thân cùng không chặt chê, tự nhiên không có cơ hội "nổi giận vì tiền tài". Hai người này mặc dù có khiếp sợ nhưng cũng không “Đại nhân, chuyện như vậy không thể nói chơi được đâu!" “Đương nhiên là thật!"
nóilâp:
Ngụy Tri huyện không còn dáng vẻ lo lắng của những ngày qua nừa, ngược lại hai mắt tôa sáng, tinh thần phấn chấn nói:
“Bổn huyện từ năm trước liền bắt đầu tìm cách làm chuyện này, chăng qua là không ngờ gặp phải năm nay đại tai, ha ha ha ha, có thế thấy được, ông trời thương bách tính Phú Dương ta ha ha ha ha!!"
Ngụy Tri huyện vốn là môn đồ của thánh nhân, trước nay đều theo tiêu chí, không vì tiền tài mà vui vẻ, không vì của cải mà buồn rầu, hi nộ không lộ. Mọi người từ trước đến nay chưa từng thấy qua hắn cười đến mức như thể... Nghe có chút đắc ý, nói thật ra chỉnh là cười run rẩy hểt cả người.
. , ..
Chúng quan lại đêu sợ ngây người, Điêu chủ bộ thì trực tiếp ngất đi luôn, vương tư lại tuy ràng chịu đụng được, nhưng đầu đầy mồ hôi, mặt mày trắng bệch. Người bên cạnh vội vã đem đến cho hắn cái ghế, đề hắn ngồi xuống... A. -“Nhị vị đây là làm sao vậy?"
Ngụy Tri huyện bể nghễ nhìn hai người, cười nói.
“Có thê gần đây bận quá nên mệt mỏi."
Lại phòng điển lại vội thay thượng tư giãi thích. Nhưng lại dẫn tới một trận cười chể nhạo, gần đây tất cả các phòng đều bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cho dù bận rộn đến đâu đi chăng nữa củng sẽ khộng bận đến được lại phòng. ,. .
“vậy phải chú ý nghi ngơi nhé."
Ngụy Tri huyện thản nhiên nôi:
“Mau đưa Điêu chủ bộ cùng với vương tư lại xuổng dưới nghi ngơi, bổn quan cho phép hai vị nghi vài ngày dưỡng bệnh." “Này..."
Điêu chủ bộ ngất rồi không biết gì cả còn vương tư lại thì cả kinh, đây không phải là cách chức tạm thời sao? vội giãy giụa đứng lên nói:
“Cứu tế quan trọng hơn, thuộc hạ có thể kiên trì..."
“Không cần!"
Ngụy Tri huyện đột nhiên không nể mặt, hừ lạnh một tiếng nói:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì!"
Tạo lệ trên công đường vội vàng đem Điêu chủ bộ khiêng xuống, một bên một người cứng rắn mang vương tư lại đang chối cải không chịu đi tha ra khói Nhị đường.
Thấy Ngụy Tri huyện thu hồi vẻ tươi cười, chủng quan lại một mành nghiêm nghị, trên công đường một cây kim rơi cùng có thể nghe được tiếng. kb
Lúc này, tạo lộ thủ vệ cửa trước đi vào, bẩm báo nói mấy ngàn bách tính đang tụ tập ở trước nha môn, muốn chứng thực chuyện giá lương
Ngụy Tri huyện nghe xong, nói với vương Hiền đang đứng hầu ở dưới: “Ngươi ra ngoài giải thích với bách thill."
"Tư chức người nhỏ, lời nhẹ. bách tính sợ khó tin phục."
... .... .L . . ,
Trong lòng vượng Hiên thâm măng, quà thật là già môm cãi láo, ta muốn đoạt danh tiêng, ngươ. cỏn không phải buồn bực chết đi sao? vội đề nghị nói:
“Hay là Đại lão gia tự I
giát thích với bách tính đi."