Chương 127. Chia để trị (1)
Nếu như từ tâm ý của vựơng Hiền, sè không dễ dàng buông tha cho đám cẩu nhà giàu này, nhưng những tiếu tử ờ ngoài làm quan kia, lần lượt viết thư cho Ngụy tri huyện, viêt thư cho trong phủ trong tinh biện hộ dùm.
Mặc dù Ngụy tri huyện cùng không mong muốn dễ dài bò qua cho bọn họ, nhưng ý của Trịnh Phương Bá là, dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi, không nên đuôi tận giết tuyệt, ngày sau cũng dê gặp mặt nhau.
Lời của tinh trường Ngụy tri huyện không thể không nghe, nhưng hăn cũng không muôn quá dê dài cho đám nhà giàu, bèn đem nhiệm vụ này giao cho vương Hiền, để hắn đưa ra sách lược vừa có thể thị uy, lại có thẻ khiến cho đám nhà giàu kia chảỵ máu.
VÌ vậy vương Hiền cùng đám nhà giàu ký kết giao kèo lại lần nữa, đem hai ngàn mâu ruộng bậc thang định giá một vạn bảy ngàn thạch gạo. Cho dù dựa vào giá cả tính toán của đám nhà giàu, bọn họ cũng không thiệt thòi, như vậy chủ yếu là đê bàn giao với Trịnh Phương Bá.
Thế nhưng không khiến đám nhà giàu đổ nhiều máu, Ngụy tri huyện khó lòng nguôi giận, hắn cùng khó thê nguôi giận, cho nên ngoài mua bán ruộng đất ra, vương Hiền lại bức đám nhà giàu quyên góp hai vạn một ngàn lượng bạc, rôi mới miên cường xẹp xuòng cơn giận này.
Nhưng mà tổn thất của đám nhà giàu không chi cỏ vậy, bọn họ đập nồi bán sắt gom góp ra hai mươi vạn lượng bạc, cuối cùng chi thu hồi lại không đến mười vạn lượng lại thêm hai ngàn mẫu ruộng, cho dù một mẫu ruộng tính giá ba mươi lượng, tổn thất không thôi cùng gần năm vạn lượng!
Đám nhà giàu vỗn dĩ bời vì 'kế hoạch Phú Dương mua sảm’ thất bại thê thảm, lại nảy sinh lục đục không nhỏ. Năm vạn lượng bạc này, tổn thất một phần tư, phải nên phàn chia như thế nào đày, trờ thành mâu thuẫn không cách nào giải quyết giữa bọn họ.
Một đám thiểu số Lý viên ngoại, vu viên ngoại cầm đầu, thì kiên tri cho ràng nên cùng nhau gánh vác, nhưng đại đa số mọi người thì lại cho ràng, nên dựa theo ti lệ bò vốn đẽ phân chia, thậm chí đám người Hầu viên ngoại càng kịch liệt yêu cầu Lý viên ngoại một mình khởi xướng, vậy thi gánh vác tổn thất chủ yếu đi!
Mâu thuẫn không cách nào giải quyết, đám nhà giàu Phú Dương bền chác như thép, rốt cuộc xuất hiện vết nứt rõ ràng, vương Hiền thận trọng ghi nhớ lời dạy bảo của Mao thái tổ (tức Mao Trạch Đông) 'Nên đem dùng khí/truy tàn tặc, chớ chuộng hư danh học Bá vương', lại tung ra thêm một đòn truy hồn, khiến cho bọn họ hoàn toàn chia năm xẻ bảy!
Cuối tháng tư, trên tường bát tự của huyện nha, dán một phần bố cáo mới — công việc kiếm tra sô vàng bởi vì thiên tai mà hoãn lại, vào khoảng sau tháng tằm sè chính thức triến khai, lệnh các lý trường chính trưởng phường trưởng báo cáo kết quả công tác thống kê lên trước, quan phủ sau đó sè kiếm tra thí điểm.
Còn mặt khác, Hộ phòng tung ra tin đồn, bởi vì đám nhà giàu không tuân thủ hứa hẹn vô về dân chúng, ngược lại châm ngòi bọn họ chống đối với quan phủ, vì vậy đại lão gia quyết định không dê dài buông tha cho bọn họ, lần này chủ yếu kiểm tra thí điểm đám nhà giàu, nhắt định phải đem ruộng đất của bọn họ kiếm tra đến cùng...
Đám nhà giàu dì nhiên ton that vỏ cùng nghiêm trọng, nêu như lại bị
ĐẠI QUAN NHÀN V ■ ) rác giá: Tam Giới Đại Sư
xác định thành hộ thượng thượng, tháng ngày sau này quả thực khó lòng vượt qua nổi. Cả đám người Hầu viên ngoại vì để trốn tránh nguy hiếm kiểm tra thí điêm, ào ào quy phục quan phủ, chủ động vạch trần, phê phán tội ác việc xấu của mấy vị viên ngoại Lý, vu, Dương.
Đám người Lý viên ngoại cũng không cam chịu tó ra yếu kém, vạch trần ngược lại vết sẹo của đám người Hầu viên ngoại. Kết quả thù hận của đám người hai bên càng kết càng sâu, rốt cuộc không thê quay lại đoàn kết nhất trí như lúc đầu.
Hai bên vì đề phòng đổi phương bắt tay với quan phủ làm khó minh, chi có thể cẩn thận nịnh nọt quan phủ, cho nên trạng thái này đối với quan phủ, đối với vương Hiền là có lợi nhất...
vương Hiền cũng không ngờ, mình không chi biết tính sổ sách, mà tính kế trên lòng người cũng rất có thiên phú. Mặc dù hắn cùng không thích tính kế như vậy, nhung không còn cách nào khác, không để đám nhà giàu này đối địch với nhau, vậy thì bọn họ sẽ đối địch với hắn thôi.
Dần dà lâu ngày, nói không chừng giơ chân ngáng đường, đâm cho một đao, cũng đủ một bình máu để cho hán uống rồi. Chi có ngàn ngày làm trộm, không cỏ ngàn ngày để phòng kẻ trộm, vì an toàn sau này, hắn không thể không tỉnh kế.
Cũng may ngoại trừ tính kể người ra, tâm tư của vương Hiền càng dùng ở trên việc chính nhiều hơn.
Dựa theo kế hoạch vương Hiền cùng Ngụy tri huyện thỏa thuận, trước khi Ngụy tri huyện trở về Phú Dương, han phải hoàn thành bốn mục chuân bị công việc.
Một là chuẩn bị thành lập cửa hiệu lương thực huyện Phú Dương, bời vì cái gọi là 'Cấp trên mờ miệng nói chuyện, cấp dưới chạy gãy giò', Ngụy tri huyện tuyên bố với dân chúng Phú Dương muốn thành lập cửa hiệu lương thực này, công việc còn lại toàn bộ quăng sang cho vương Hiền. Cũng may vương Hiền còn có thể quăng sang cho Ngô Tiểu Bàn Tử.
Cái cửa hiệu lương thực này còn chưa thành lập đà lập đại công, nhận được trọng thường trong tinh “ Trịnh Phương Bá trao quyền huyện Phú Dương lập cửa hiệu lương thực, toàn quyền đại lý công việc mua lương thực kho tinh Chiết từ Hồ Quảng.
Do vậy cửa hiệu lương thực này tất nhiên sẽ phát triển trờ thành một con quái vật không lồ, ba nhà lương thương và Lục viên ngoại ờ trong cửa hiệu lương thực mỗi người chiếm một phần cổ phần, cũng chắc chắn bởi vậy mà trở nên giàu có.
Còn có một phần cổ phần, vương Hiền cho Tư Mã Cầu, xem như báo đáp ơn nghĩa Tư Mà sư gia dìu dắt.
Có điều vương Hiền càng suy nghi.nhiều hơn chinh là, làm thế nào để dân chúng Phú Dương vì vậy mà được lợi, ngoại trừ trong huyện chiếm một nửa cổ phần khác ra, hắn còn đặt ra quy định cơ chế định giá giá lương thực, đem lợi lộc của cửa hiệu lương thực, chặt chè khống chế ờ trong phạm vi hợp lý.
vài vị lương thương cùng Lục vien ngoại mặc dù cảm thấy đau xót, nhưng trờ thành thương nhân mua lương thực trong tinh, chi dựa vào đây cũng đà thu được lợi nhuận hậu hình . . . Chớ nói chi là còn nàng cao địa vị, bọn họ làm sao còn không biết xấu hổ mà phản đối?
uuu uuyẹn nen thiên vị! --- s me
một chi mờ
hẻo lánh của Lườne Chiết ____ cũng là 'nơi huyện
l>ươ>y»y Ẵ. aS. cực ShLh tvàÍênto?’ntì^A.éẮÍ.Ì’álhuyện phủ được lợiZt nira ! ện lợi mà n6i’ đù để ch° giá muội
« dự dfoh £ XiẰầ hOT S'
giaaasSS
'raẨX gX lên một hôi
ngứ cách ™là đềỉ
nhàĩôítôđt Wi Vi trong
"Ngọc Xạ, ta đã quay về rồi."
"Ây, công từ đà trở về rồi!"
Vwng Hlền’ mộ' "hi"
đ/° “Ộ1 ,ên n,W- cùa ngươi! Ta thấv tuồi tóe
cua hs,' ẽũng xấp xi cờ chừng cống từ, công từ làm sao có thể là eta
Khuôn mặt nhô nhắn VỂMt khẩn trương nói:
trâJaẰttil4rs..d^đ5í18v!nột pl;Ònạ.cùng đợi với hắn. w w hán
b* 'Y.'-0”? đi ra, cta "Hài nhi bái kiến phụ thân!"
. .7. x™8liề?chtorỊi W xuống trựớc Vương Hiền, quả thựo mong đợi lão tử được lợi có thê nói tiếng “Miễn đi”. g
dung nhìn m« đến khi tiêu tử này bat đăc dì dập đâu, mới cười nói"
"Đứng lên đi, con ngoan."
^™S_?LC-hỉiCáL1?Ìện? “hô. nhẳn' u;ợn oạ má .0 tròn kinh ngạc, măc’CÔng. “ "?& àm eta vạy? Thanh s.sđ“”8_íi,ên.là con .“«W, v“™g Kịm của Vương Hiền, ”K.ín , phài nàm ngoâi tìỹvẳn là Un đẳu Vuong Km quay
vê thăm cha hắn. H 3
Hai người vào phòng, vu Ngọc Xạ, cười hỏi vương Ki
1 mũ lại viên xuống, đưa cho
ĐẠI QUAN NHÂN
"Ân chưa?"
giả: Tam Giới Đợi Sư
"Ngài đoán xem." vương Kim không cười tủm tim hỏi ngược lại.
"Ta đoán ngươi ăn rồi."
1ẾnVương Hi™ mim cười '^ồi xuống, câm lấy nước trà Ngọc Xạ dâng "Ngài đoán lại đhx
vương Kim nghiêm mặt nói.
"Ta đoán hểt nổi rồi."
Myổn cimg Vuong Hiền khoa môi múa mép, con trai tiện nghi hãy còn chưa đủ kinh nghiệm.
"Chưa ăn ..." vương Kim đành phải bày vê mặt đau khổ nói.
vương Hiền mới cười ha ha nói:
J'Ngọc Xạ, ngươi cũng chưa ăn phải không, đi nấu chút cơm cho thiêu gia ăn đi." "vâng, lão gia."
Ngọc Xạ ngược lại rất thông minh. Biết phối hợp bướng binh với vương Hiền.
vưcmg Kim bất đắc dĩ mặc kệ trêu chọc, đợi Ngốc Xạ lui xuống dưới, mới hâm mộ nói: "Phụ thân, nha hoàn nhà ta quả thực xinh đẹp nha." "Có đẹp hơn nữa cùng không liên quan giđến ngươi.” Trong lòng vương Hiền đắc
"Không ở nhà đọc sách chotốựthn đến chỗ ta làm gì." "Nhớ phụ thân quá đó." vương Kim càng gọi càng trôi chảy nói:
"Nghe nói mẫu thân không ở nhà, nhi tử đến đây ở lại vài hôm."
"Không cần đâu."
vương Hiền dáng vẻ xin miễn thứ cho kẻ bất tài nói:
"Ta đây chỗ nhô chật hẹp, không có chỗ cho ngươi ngủ."
Nói xong đặt chén trà nhó xuống, cười mắng:
"Có chuyện nói mau, có rắm mau đánh!"
"Haizz, quả nhiên là biết con không ai ngoài cha."
vương Kim cười theo nói:
"Tam thúc công bảo ta thuận đường nói một tiếng với phụ thân, phù sa không chảy ruộng ngoài, thương hội phải giữ lại một vị trí cho nhà chúng ta."
"Nói thẳng đi, ai nhìn trúng cối ghế nào rồibả?"
vương Hiền chi biết, đám người trong họ nghe nói chuyện này, chắc chắn sẽ động tâm.
"Ý của Tam thúc cỏng chính là, có thể để cha ta làm phó hội trưởng thương hội trà là tổt nhất, còn cỏ Lục thúc của ta, nếu như có thế, cũng cho ông ấy đảm đương phó hội trưởng thương hội tơ."
vương Kim cười nói.
"Phụt..." vương Hiền thiếu chút nữa chưa phun thẳng một ngụm trà lên thảng mặt tên này, cười mắng:
"Thắng nhóc con nhà ngươi, coi thương hội là mờ cho nhà họ vương chúng ta sao hả?"
"Không phải là sợ phụ thản khó xử đó sao, củng không cần làm bội trưởng, bố trí một hai chức phó hội trưởng, vậy là được rồi." vương Kim ti tiện cười noi.