Chương 126. Hết nợ (2)
Dù sao khoác lác cũng không đánh thuế, Lý viên ngoại cũng nói hươu nói vượn một phen: /
"Bánh bao thịt ta từng ăn ờ Num Kinh kia mới gọi là lớn. Mấy chục người ăn ba ngày ba đêm, ăn ra một tấm bia đá, trên viết 'còn cách nhân thịt ba mươi trượng'!" -
Khoác lác thế này cũng quá có trình độ rồi, khiến cho mọi người đều ha ha cười vang, nhưng có một viên ngoại lại kỳ quặc nói:
*'Lỷ đại ca thật biết nói khoác, chẳng trách có thế gạt đám huynh đệ ra thể này..."
Bầu không khí trong phòng trực nhất thời thay đổi, Lý viên ngoại sắc mật âm trầm nói: "Mấy ngày không có đánh răng, miệng liền thổi ra thế đấy!" trước mắt gặp nạn, quan trọng phải đồng tâm hiệp lực." "Đồng tàm hiệp lực con khi, chúng ta lên nhầm tàu hải tặc của các người, bị hại đến táng gia bại sản không nói, ngay cả huyện Phú Dương cũng không ở lại được!" vài vị viên ngoại lại như cùng chung mối thù nói: "Đừng hòng lại tiếp tục lừa gạt chúng ta?" "Ta lừa gạt các ngươi khi nào? Là lũ ăn mày rách nát các ngươi cử muổn bám theo đó chứ!"
Lý viên ngoại tức giận nói: "Cái thá gì thảng thi là của mọi người, thua lại đổ hết lên mình ta, thiên hạ làm gi có cái chuyện như vậy!"
"Tất nhiên trách nhiệm của một mình ngươi!"
Hầu viên ngoại kia nói một câu trúng ngay tim đen:
"Nếu không phải ngươi muốn chứng minh minh không kém gì hai huynh đệ, luôn muốn đè đầu cười cọ quan phủ. chúng ta làm sao lại lọt vào tình cảnh này!"
"Ngươi nói xằng bậy!" <
Lý viên ngoại bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận nôi:
"Đồ chết tiệt nhà ngươi không phải là hối hận, lúc trước không đi mua lương thực với vương Hiền, lại hủa cùng một bọn với chủng ta!" hôm nay, ruột gan hắn đều một bụng hối hận. Bị nói trúng tâm sự, trên mặt hắn không nén được giận dừ, đỏ mặt tỉa tai cãi nhau inh ôi cùng Lý
Hai người càng cãi càng bùng nỗ, cũng không biết ai động thủ trước, bông nhiên lao vào đánh nhau, đám viên ngoại vội vàng kéo ra. Nhưng phần lớn trong lòng mọi người đều oán giận Lý viên ngoại, nói là can ngăn, thật ra là ăn hôi vài cái.
Thấy Lý viên ngoại bị mọi người gắt gao giữ lại, bên này lại chi có mỗi vu viên ngoại, ôm chặt thắt lưng mình, Hầu viên ngoại được ủng hộ lớn, đầu tiên thúc cùi chỏ đẩy ngã vu vịỗn ngoại, sau đó bộ dạng vương Bát Quyền gió táp mưa sa, liên tiếp rơi lên trên mặt Lý viên ngoại...
"Làm gi đó, làm cải gi đó!"
Nghe thấy động tĩnh trong phòng giống như mổ heo, rốt cuộc khiển cho sai dịch phải đến, mở cửa mắng lớn: "Không muổn đi ra ngoài có phải không?"
Đám viên ngoại nghe vậy phút chốc tách ra, Lý viên ngoại bị đánh mặt mũi bầm dập, không để ý đau đớn hỏi: "Sai gia, chúng ta có thể đi rồi sao?"
"ừ, đại lão gia gởi thư đồng ý thả người."
Lý ban đầu lưu luyến không rời nói: "Thật không nờ viên ngoại à."
Ngươi luyến tiếc dê béo mới là thật. Chủng viên ngoại trong lòng thầm mắng, ngoài miệng lời hay ý đẹp lại cố gắng tuôn ra, chi sợ chọc đến nhũng tiêu quỷ này. Không có ngồi tù không biết cao quý của tư lại, ngồi tù rồi cả đời đều không quên được.
Lý ban đầu mang bọn họ dẫn tới phòng trục Hộ phòng, gặp mặt Điển sử đại nhân cùa phân quản tư pháp...
vương Hiền ở phòng trong gập mặt các viên ngoại.
Ngồi trên ghế quan gổ đàn hương, nâng chén Long Tĩnh Tây Hồ, nhìn trang trí xa hoa trong phòng, đám viên ngoại không khỏi nước mát
ĐẠI QUAN NHAN
vương Hiền nhìn Lý viên ngoạĩgĩỡng như đầu heo nói:
"Nếu là ngục tổt ngược đãi, cử khiếu nại với ta, bổn nhân tuy ràng chi thay quyền Điển sử, nhưng nhất định nghiêm trị không tha."
"Không phải là các sai gia làm, là ta trực tiếp không cẩn thận bị ngà."
Ngồi tù mấy ngày có thê khiển cho người khác thành thật không ít, Lý viên ngoại cẩn thận đáp.
"vậy không cẩn thận quá rồi." vương Hiền cười tủm tim nói: "Chuyện buôn lậu muối, cơ bản đã điều tra rõ, không có quan hệ gì với cảc vị viên ngoại, các ngươi hôm nay có thể về nhà."
"vậy thuyền lương thì sao?" / <
Đâu chi Lý viên ngoại, tất cả viên ngoại đều khiêm nhường không ít.
"Cũng trả lại cho các ngươi." vương Hiền rộng lượng nói: vài vị viên ngoại còn không biết xảy ra chuyện gì, chi có thể nói đùa theo vài câu, mới dê dặt hỏi:
"Ân, ăn không hểt thì bán thôi." vương Hiền thản nhiên nói.
"Ân không hết nhiều như vậy."
Đám viên ngoại cười khổ nói: "Lại không dám tự tiện bán nữa." "Không tự tiện bán là được rồi." vương Hiền hừ lạnh một tiếng nói:
“Chúng ta bảo đảm, không dám đối chọi với trong huyện nữa!"
"Không sai." vương Hiền cười khè gật đầu, nhìn các viên ngoại còn lại nói:
"Chư vị cũng làm như vậy chứ?"
"Phải, phải, đúng ạ."
ỉ thì sao được phải có hành động
"Nói hay lắm, có điề thực tế.”
"Chư vị phải để Đại lão gia nhìn thấy thành ý của các ngươi!"
Chúng viên ngoại ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ biết vương Hiền trong lòng muốn cái gì, nhưng chuyện cho tới nước này cũng chi cỏ thể bỏ xe giữ tướng, vu viên ngoại cán răng nói:
Lời hắn nói, chỉ thấy sắc mật của vương Hiền càng ngày càng lạnh, biết đối phương cũng không hài lòng, đành phải rụt đầu cúi cổ ngậm miệng lại.
"Được thôi."
thuyền lương phân phản chia đện các huỵèa^ẩy giá tiên không lớn hơn hai lượng một thạch, bán đi nắm vạn thạch lương thực.