Chương 129 Khâm sai đến (1)
Một đám hác y nhân vừabhảy lẻn, thuyền liền nhanh chóng rời bờ, chờ cho đến khi bọn vương Hiền thở không ra hơi chạy đến bờ sông, thuyền kia đà chạy xa mấy trượng.
“Bắn tên bắn tên!" 'K
Ban Đầu ra lệnh một tiếng, cơ binh lập tức tháo cung xuống, đưa mùi tên vào, nhảm thẳng vào thuyền.
“Bắn cái rắm!"
vương Hiền đá vào trên mông Ban Đầu một cái, mắng:
“Trên thuyền còn có người nhà chúng ta đó!"
"Không lè cứ như thế trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát?"
Hồ Bộ đầu đà trung niên lại còn mập ra, thờ hồng hộc khó khăn đuổi theo kịp.
“Yên tâm, chạy không được." vương Hiền lộ ra nụ cười hồ ly.
Câu nói vừa dứt, liền thấy trong có lau lay động hiện ra mấy chiếc khoái thuyên, bao vây bọc đánh lại con thuyền đen sì không buôm này.
Mà tuần kiếm một thân chiến bào, cầm cái khiên trong tay, đứng trên chiếc khoái thuyền dẫn đầu, lớn tiếng nói:
“Các ngươi đà bị bao vây, bò vũ khí xuống đầu hàng, nếu không chi có một con đường chết..."
VÌ phối hợp với lời đe dọa của tuần kiểm đại nhân, cung thủ trên khoái thuyền đều đồng loạt bắn tên, mặc dù đại đa số mùi tên đều chi bắn vào trong nước, nhưng vẫn có mấy mũi tên bắn trúng vào vào mép thuyền, phát ra âm thanh vù vù khiến người ta lạnh minh.
Hắc y nhân trên thuyền không dám ra oai, cũng lấy ra mấy tấm khiên giơ lên phòng hộ. Điều này khiến lão Hồ sợ ngây người: “Đây là khiên bài do quân đội làm ra, đám kẻ cắp này lai lịch không
Điều khiến người ta càng khiếp sợ hơn còn ờ phía sau, chi thấy Hắc y nhân thả ra một quả pháo hoa màu đô. Pháo hoa đó nổ tung trên bầu trời đêm không lâu, liền nghe thấy một tiếng pháo kinh thiên động địa vang lên, một cột nước cao hơn một trượng phóng thăng lên trời, suýt nừa đà ném văng một chiếc khoái thuỳễnxy
Nghe được thanh âm, bắn pháo, tất cả đều quan sai trên khoái thuyền đều cà kinh nắm sấp trên thuyền, còn ai quan tàm mà bắn tên?
Trên bờ mọi người theo tiếng bắn nhìn lại, liền thấy một chiếc thuyền lớn từ thượng du lái tới, thuyền kia tuy lớn nhưng tốc độ cũng rất nhanh, tiếng pháo vừa rồi chính là do con thuyền này bắn ra.
Hồ Bộ đầu mất sắc, sau khi thấy thuyền kia, sắc mặt trắng bệch nói:
“Đây không phải là chiến hạm thủy sư của Bị Uy sao? sao lại chạy tới chỗ chúng ta?" “Chăng lè bọn họ là người của quan phủ?"
vương Hiền cũng sợ ngây người, đây là chuyện gì chứ? Cùng may hắn là loại người càng khấn trương lại càng trấn tĩnh, căn dặn Hồ Bộ đầu nói: “Tình huống có biến bảo các huynh đệ đều dừng lại!"
Thật ra cái đó cũng chi là căn dặn mà thôi, quan sai hai bên thuý bộ đều bị trận thế này làm cho sợ ngày người, bọn họ chi là dân binh trong huyện mà thôi, nào dám đụng đến thủy sư của triều đinh!
Ớ trong mắt người của triều Minh, bắn pháo là độc quyền của vương sư, có pháo nhất định là bộ đội tinh nhuệ của triều đình...
Chiến hạm càng ngày càng gần, khoang chùng có ba tầng, cao hơn hai trượng, dưới ánh trăng mảu sắc đen sìcủa nó càng mang đến cảm
ÚM ớýeố Black\
ĐẠI QUAN NHÂN
T /J Tác già: Tam giới đại sư
giác áp bách cực kỳ, như một tòa thành đang di động, chậm rãi tới gần mấy con kiến như quan sai Phú Dương.
Con thuyền không buồm cùng đi lên, kề sát bên cạnh mạn thuyền để lẻn chiên hạm. Lúc này trên chiên hạm rủ xuỏng thang dây, Hăc y nhân vác mấy bộ khoái, muốn trèo lên cái thang này để lẻn chiến hạm.
“Chúng ta là quan huyện phủ Phú Dương, mấy người kia là quan sai của quan phủ chúng ta!"
Đột nhiên trên bờ quan sai đồng loạt hô lớn:
“Các ngươi là người nơi nào, có chuyện gi thì hãy trao đổi, trước tiên hãy thả người của chúng ta ral"
Hắc y nhân lại không chút nào để ý, lẻn thuyền nghênh ngang rời đi...
Trên bờ, vương Hiền cùng Hồ Bộ đầu mắt choáng váng, đây rốt cuộc là đây rốt cuộc là thằn tiên chốn nào vậy chứ? Có thể ngạo mạn như vậy?
"Đuổi theo!"
vương Hiền phục hồi tinh thần lại trước tiên, mắt đò lên quát mấy chiếc khoái thuyền, trước tiên khoan nói gi cả, nếu cứ đê như vậy mà đi trở về, làm sao có mặt mùi nói với người nhà của mấy huynh đệ bị bắt?
“Nhưng mà đại nhân, bọn họ có pháo..."
Thủy thủ nhát gan nói.
“Lần sau ngươi bị người ta bắt được, lão tử liền quay đầu bước đi!"
vương Hiền một cước đá hán té ngà, chợt quát lên:
"Nếu không đuổi kịp, cha mẹ, vợ con của bọn hắn sè giao cho các ngươi nuôi đó!"
Những lời này thật đúng là có tác dụng, mấy khoái thuyền đột nhiên tăng tốc độ, đuôi theo chiếc chiến hạm thủy sư đà đi kia...
Trên tầng một của tàu chiến hạm kia, hơn mười đại hán tinh tráng đang đứng, tất cả bọn họ đểu mặt mày lạnh lùng, vai rộng eo nhó, hai chân tráng kiện. Bọn họ đểu mặc một thân đồ đen, trên đùi mang xà cạp, dưới chân mang ủng, đứng ở bong thuyền không chút nhúc nhích, khiến người ta có cảm giác giống như là hơn mười Hắc Báo đang săn con mồi, lực bộc phát tràn đầy nguy hiểm.
Nhưng nhùng tiểu tử cường hãn này lại đối với mấy chiếc khoái thuyền đang đuổi theo sít sao ờ phía sau lại không có biện pháp. Đại pháo trên thuyền của bọn họ, mặc dù có thể đơn giản đem nhùng thuyền nhò này oanh tạc cho thành bà, nhưng đối phương dù sao cùng là dù sao cũng là quan sai, náo lớn chác chắn sè bị họ Hồ mắng...
Bọn đại hán nhìn gà cầm đầu là một vò sì trung niên gương mật cháy đen, người nọ híp mắt nói: “Thân phận của ba tên đạo sì kia tra ra chưa?"
"Hồi bầm Cửu gia, bọn họ nói mình nói mình bộ khoái huyện Phú Dương vì điều tra rò chân tướng vụ án gần đây có nhiều tăng đạo bị bắt nên mới giả trang thành đạo sĩ."
Một tên võ sĩ áo đen cung kính nói: “Trên người bọn họ yêu bài bộ khoái, hắn là sự thật." “Con mẹ nó, huyện Phú Dương này còn thật kỳ thú."
VÕ sĩ trung niên mắng một tiếng.
“Đem ba tên đó ném lại cho bọn họ." “Hồ đại nhân còn chưa có xem mà.’
Một võ sì áo đen khác nlrô giọng nhắc nhở.
Trả lời hán lại là một đạp thiệt mạnh của vò sĩ trung niên, võ sĩ kia không dám trốn tránh, quỳ rạp xuống đất như cọng lúa bị cắt, phun ra một ngụm máu tươi.