Đại Quan Nhân

Chương 132: Phát già chế nhân (2)

Chương 132: Phát già chế nhân (2)
“Hắc hắc..."
Hồ Bất Lưu ngượng ngủng cười nói:
. .ố
“Chủ yêu là quan tâm ngươi".
“Đa tạ quan tâm".
vương Hiền chậm rãi đứng lên nói:
"Cho ta một gian phòng yên tĩnh, ta muốn nghĩ cẩn thận xem nên làm thế nào".
"Được".
Thứ trông cậy duy nhất bây giờ của Hồ Bắt Lưu, chính là vương Hiền luôn có thê khó tin mà thủ thắng này.
Hắn mời vương Hiền vào thư phòng của minh... Kẻ có tiền có thể không đọc sách, nhưng nhất định phải có thư phòng.
Trong thư phòng, vương Hiền ngưng thần tình khí, bắt đầu tinh tế cân nhắc. Đây là hắn dùng trí với Hà viên ngoại, xảo đấu Lý tư hộ, áp đâo nhà giàu chống nộp thuế, dụ dô thương nhân mua lương thực vận gạo cho Phú Dương, thậm chí đại kế giúp nạn thiên tai năm nay, chinh bọn viên ngoại tích lương trước đó, đều là hành động lặp lại hàn hoi.
Mỗi lần trước khi hành động, hán đều phải nghĩ vắn đề có thể xuất hiện tới mấy lần. Kể cả phương pháp giải quyết vấn đề, trình tự, thời gian lảu nhất cho phép, bất ngờ có thể xảy ra ờ trong quá trình, xử lý như thê nào vàn vân... Nghi xong một đoạn, sẽ định ra nó, sau khi nghĩ kỹ toàn bộ, cảm igacs nấm chác, mới có thể hành động. Nếu không hắn sẽ không động thủ.
Cho nên ở mấy hành động nhìn như mạo hiếm kia, vương Hiền luôn có thể cử trọng nhược khinh, đặt minh ngoài nguy hiểm.
Nhưng lần này không giống trước kia, lần này là ngươi chết ta sống, hơn nừa đói phương có chồ dựa khủng bố siêu cắp. Hắn không cho phép mình có chút sơ hờ nào, bời vì chi một lỗi nhỏ, tiếp theo sè mất đi tính mạng của hắn!
vương Hiền minh tư khổ tường, nghĩ tới chỗ xấu nhất trước, làm chuẩn bị ứng phó cục diện nguy hiêm nhắt, đợi nghĩ kỳ những chuyện này. Mới suy nghì ra tay - chủ động xuất kích là chắc chán, tuyệt không thê bị động ứng phó. Bởi vi chi có thừa dịp đối phương không kịp chuẩn bị, dùng có tâm đấu vô tâm, mới có thể tiên phát chế nhân, mới có thể ở trước khi đối phương kịp phản ứng, xử lý hoàn tất tất cả phiền toái, như vậy mới không sợ đôi phương điêu tra...
Nhưng phiền toái lớn nhất lần này, là ờ chỗ đối phương là Cầm Y vệ không nói đạo lý, bọn họ không cần chứng cớ, là có thể bát mình đi, sau đó hầu hạ đủ loại đại hình... với sự minh bạch của hán đối với mình, nhất định sè chịu không được hình, triệt để ra đi...
Đúng như Hồ Bất Lưu nói, nếu muốn ờ huyện Phú Dương, khiến mấy người sống biến mất, chết không thấy xác, tuyệt không khó. Khó chính là làm sao để Cẩm Y vệ không hoài nghi tới mình. Nhưng Hà Thường xảy ra chuyện, cho dù là mất tích, cừu gia của hắn đều là người bị hiềm nghi đầu tiên... đúng là khổ chết người mà!
' Trừ phi khiến Cẩm Y vệ tự tay giết hắn, mới không hoài nghi tới ta...'
vương Hiền bất đắc dì cười khổ nói. nhưng Cấm Y vệ vô duyên vô
--
Ịbư • c • 5 a V «
ĐẠI QUAN NHAN giá: Tam giới đại sư
cớ, sao lại giết người mình? _______
'Đợi chút...'
Sau khi tự giêu, vương Hiền đột nhiên ngây ngẩn cả người, phảng phất một đạo thiểm điện xẹt qua, một kế hoạch to gan nổi lên trong đầu...
Sắc trời dần sáng, huyện Phú Dương một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Lý dịch lại cả đêm không ngủ, hai mắt đó bừng, ờ phòng bếp đốc xúc đầu bếp làm điếm tâm. Làm xong điểm tâm, lại dẫn người đưa cơm tới từng việc.
Quan lại sai dịch theo khâm sai mà đến, phần lớn đều chưa rời giường, nhũng mấy thị vệ này lại dậy sớm để luyện công, lúc này đánh đến khí thế ngất trời.
Những Cẩm Y vệ mặc phục sức thị vệ bình thường, bọn họ đều là cao thủ trong quân chọn kỳ lựa khéo ra. Năm đó Hoàng thượng trùng kiến Cẩm Y vệ, tự minh định ra ba quy củ chọn người, một là thể lực tốt, yêu cầu đi bộ mỗi ngày có thể đi một trăm sáu mươi dặm trờ lên. Hai là khinh công tốt, tường cao hai trượng, nhảy lên hai tay bám, xoay người liền có thể qua. Ba là công phu tốt, ngoại trừ quyển cước binh khí thành thạo, càng cần sức lực hung ác. Bởi vì chém giết không phải luận võ, ai không đem mạng của mình coi là gì, mới có thể đòi mạng đối phương.
Bời vậy nhùng Cẩm Y vệ này sáng sớm thao luyện, cũng vật lộn với sinh tử, thinh thoảng có người bị đánh bay ra ngoài, mặt đầy máu, nhưng chi cần còn có thể đứng lên, tiện tay lau máu, liền đò hai mắt nhào qua lằn nữa.
Tên trung niên nhân kia tên Cửu gia hôm đó, giờ phút này khoanh tay đi ờ giữa sân, giám thị các huynh đệ so đấu, thinh thoảng chi điêm hai cái. Nhìn ra được, hắn vẫn rất hài lòng.
Bắt tri bất giác đi đến bên sân, một Tổng Kỳ âm thanh cung kính nói:
“Cửu gia, có thể ăn cơm rồi".
“Quy củ cũ".
Cửu gia lớn tiếng nói với giữa sân:
“Đánh ngã đối thủ mới có cơm ăn!"
Các huynh đệ nghe tiếng, ra tay càng thêm hung ác, sát khí trên trận thoáng cái nồng đậm hơn nhiều.
"Phải xứng với ba chừ Cẩm Y vệ".
Cừu gia hài lòng cười nói.
"Phải đem nhũng nhị thế tổ. khiến chúng ta mất mặt kia, kiếm về gấp bội!"
Tổng Kỳ nghe vậy bất đắc dì cười khố. Cửu gia là xuất thân thân binh Yến vương phủ. với chi thán quán Hoàng đế Cẩm Y vệ này, có cảm giác tự hào rất mạnh, không khôi đã tốt muốn tốt hơn. Nhưng không phải ai cũng nghĩ như hấn, nhất là những người thay cha gia nhập Câm Y vệ kia, chi thích uy phong bát diện cùa Cảm Y vệ, nhưng chưa tùng nghĩ tới duy trì hình tượng của Cầm Y vệ. Tỷ như Thường Tại kia... Đêm qua ra ngoài một đem. sáng nay trở về ngà đầu nắm ngủ, ngay cà thê dục buôi sáng cũng không ra.
"Đều rành rỗi cả mà, đề bọn nhóc luyện tay”. “Được rồi".
Tông Kỳ ứng tiểng nói:
"Tí nữa ta an bài”.
"ừm".
Cứu gia gật đàu nói:
Tổng Kỳ lại đáp một tiếng.
mát cười thành Mtog rám nói: to “ k,a mới ra n8oàl. hai
"Chào Hồ đại thúc".
"Mau ngoi xuống Sn cơm".
Hồ Oanh euM gặt đầu. Thanh niên trùng h»u sinh ki. một cái: “Lại ngủ nướnglíA'
"Chi trễ chút thôi mà".

Hậu sinh giả mật quỷ nói: "Ca, ta muốn ăn cháo măng gà".


“Không cổ".
Thanh niên lắc đầu nói.

Có cháo mật cũng được".
Hậu sinh giảm yêu cầu.
Vương Hiền lúc này liền buồn bực, vân chưa từng nghe qua...
"Có cháo gạo ăn đà không tệ rồi!"
Thanh niên khiển trách: /
cùngNZaớ ttong huyện ,htah * là _ X®"* Hi'n ritag thanh niên n4v CŨM khó™ tí lẳ™ I.A.
“Ngươi đã đến rồi".
BASISS’1 2 3' ĩ™
HàSầVưon8 “ề“ ờ đó <>y nghe huấn, ^Vựơng đại nhân, quý huyện có bao nhiêu chùa miếu, bao nhiêu đạo cái'2y”này' tìểu nhân khÔng ,ÌD phật’ “ đảl không ctó Ý
Vương Hiền âm thanh cung kính nói:
.. “c.4 5 điều huyện thành có tòạ Vĩnh Yên tự, còn có tòa Thủv một sô miếu hoang do dân gian thiết lập van van..." g
Mặc dù láọ ạết ..huyêncòn có chin tòa miéu, nta đạo quan, tó ^Bdi vi Zonta hoảg minh
.í06.1?' “ mộ' chùa ặo đù mọi
ac gia: Tam giới đợi su


ĐẠI QUAN NHẢN

"Láu cá!"


1
Hồ Oanh nghiêm mặt giáo huấn:
2
là..đi'n có mấy tôa miếu mấy,òa ^Chức điển sứ này của tiều nhân, vừa thay quyền chưa tới một vương Hiền vẻ mặt đau khổ nói: “Han ntta chi quàn trong huyện, còn chua chú ý bên ngoài".
Dừng một lúc nói:
"Nếu không thì ta gọi người lề phòng tới hỏi thử?"
“Không cần".
3
,?anh cư? thầm’tiểu ráy thât đúng là nước sôi không lọt, tự nhiên không giống con nít, tò mò hoi:
"Ngươi ở trong nha môn này mấy năm rổi?"
“Hồi bẩm đại nhân, hai năm rồi".
Trong lòng vương Hiền tự nhủ, đúng là hai năm... Năm ngoái cùng năm nay.
“Bất phàm".
Hồ Oanh kinh ngạc nói: “Hai năm từ Thư bạn làm tới điền sử, ngươi làm như thế nào?"
Nếu biết vương Hiền thật rếvào nha môn vẫn chưa tới một năm không biết Hồ khâm sai sê kinh ngạc thành
“Chủ yếu là Đại lão gia thưởng phạt nhân minh"1
4
...
Trong lòng vương Hiền tự nhủ ngươi định chọn rể à, hỏi kỹ như vậy làm gi.
"vừa lúc thời buổi rối loạn, tiểu nhân lập mấy công lao, Đại lào gia mới lực bài chúng nghị, để ta làm tư hộ".
Dừng một lúc nói:
“Điển sử này của tiểu nhân "
"Là thay quyền".
Tiểưhậu sinh tuấn tú kỳ cục kia cười hì hì nói:
5
"Tiêu tử ngươi thật biểt điều, người ta đều sợ nói mình quan nhỏ bị coi thường, ngươi lại sợ người ta nghĩ ngươi quan lớn".
“Rõ ràng không thể nào".
vương Hiền thản nhiên nói:
6
"Ta không thể lừa gạt khâm sai đại nhân".
“Ha ha tốt".
Hồ Oanh cười nói: “Hôm nay ta đi Thủy Nguyệt quan cùng vĩnh Lạc tự, đồng thời ngươi bảo người lẻ phòng, tra rò xem bổn huyện có bao nhiêu chùa miếu đạo quan trước, ta cũng sè phái người đi thăm dò, còn có bạo nhiêu tăng ni, tất cả đều tìm hiêu rõ cho ta, không cho phép hàm hồ, hiểu rồi chứ?" vương Hiền đáp khẽ^í >
Cùng lúc đó, Điêu chủ bộ cùng định đi ra cửa. Kể từ sau khi bị Ngụy tri huyện cưỡng chê tình dường, hắn liền ngại gặp người, luôn cửa chính không ra, cửa phụ không bước, thành trạch nam số một của bổn huyện, mãi đên tận tối hôm qua Lý Thịnh cùng Hà Thường dắt tay nhau tới...
Từ trong kinh hãi ngắn ngủi phục hồi tinh thần lại, Điêu chủ bộ nghe hai người mang đại kế báo thủ sang, không khôi tim đập thinh thịch. Dù sao đôi phựơng là Câm Ỵ vệ, muốn xử lý điển sử, còn không giống bóp chết con kiến sao?
Cho nên hăn đáp ứng không chút do dự, giúp bọn họ liên lạc mấy nhà giàu, tới tham dự đại kế báo thù. Nhưng sau khi hai người rời đi, Điêu chủ bộ lại đêm không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn đã nhớ lại vương Hiền âm hiểm xảo trá kia, là khiến người sợ hãi như vậy...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất