Chương 133: Hậu phát giả chế vu nhân (2)
Một đêm lăn lộn khó ngủỵhhịn đến hừng đông, lòng tin của Điêu chủ bộ đã thiếu hụt nghiêm ừọng. Nhưng hắn vẩn tính toán ra cửa, nam nhân à, có đôi khi đà biết núi có hổ, vân đi về phía đỏ, nếu không sống còn có ý nghĩa gì? B yXXíXUt
Ân điêm tâm qua loa, hắn đã bảo người ta chuẩn bị xe, định đi tới biệt nghiệp Lý viên ngoại trước^^"*
Ai ngờ vừa trẻo lên xe ngồi vào chỗ của mình, dưới chỗ ngồi lại chui ra một người, Điêu chủ bộ vừa định sợ hãi kêu, bị người nọ bịt miệng lại, đồng thời một thanh chùy thủ đê ở yết hầu, người nọ thấp giọng uy hiếp hắn:
“Không muốn chết thì câm miệng!"
Điêu chủ bộ run rẩy, gật đầu liên tục. Í!
Gia đinh phía ngoài nghe bên trong có động tĩnh, hỏi: “Lão gia, sao thế?" “Không có chuyện gì..."
Điêu chủ bộ run giọng nói: “Lên đường đi".
ờ dưới sự cưỡng bức của chủy thủ, hắn ngoan ngoãn nghe lời, bảo nói gỉ thì nói nấy...
Chỉ là Điêu chủ bộ nghĩ không thông, tên mập Ngô vi, sao có thân thủ tốt như vậy?
Lý Thịnh ngày này, cũng giống như con quay chuyển không ngùng, chi cảm thấy hết sức gian nan. Hắn không biết nhìn sắc trời bao nhiêu lần, rốt cuộc mới nhịn đến lúc trời tối, liền vứt tạp vụ trên đầu xuống, thay một bộ áo màu xám, trên đầu đội mũ lớn, từ cửa sau rời khỏi dịch quán.
Hà Thường sớm chờ ở cuối hẻm, nhìn thấy hắn liền không kiên nhẫn nói:
V
‘Làm trâu làm ngựa không tự do".
Lý Thịnh cười khổ nói:
"Ta vậy là đã đi sớm rồi đó"^ộy t
“Hác hắc".
Hà Thường đỗi giận thành cười nói: "Trước sáng mai chúng ta hấp nồi họ Ngụy, họ vương, họ Hồ, ngươi trở người còn không phải dê như trở bàn tay sao?" “Ha ha, chi hy vọng như thế đi".
Lý Thịnh miên cưỡng nở nụ cười nói:
'Di thôi, đi ngõ Du Tiễn".
Hà Thường nói:
“vừa rồi họ Điêu phối người nhà tớibẩo, nói tối nay không tụ tập trong nhà".
"Vậy đi đâu?"
Lý Thịnh cau mày nói.
"Bển thuyền Tây Kiều, có du thuyền nhà hắn, họ Điêu đà tới trước một bước, chuẩn bị săn rượu và thức ăn trên thuyền, đợi khách quý quang lâm".
Hà Thường bĩu môi nói: “Tiểu quỷ nhát gan, sợ ờ nhà bị người ta phát hiện..." “vân nên cẩn thận một chút mới tốt".
Lý Thịnh nói:
ẠI QUAN NHÂN giả: Tam giới đại sư
“Chúng ta mau đi qua đi, bến thuyền TàyKiều cùng khá xa".
Hai người liền tăng cước bộ, rời khỏi đường phố nhà san sát, đến bển thuyền Tây Kiều gần kho vĩnh Phong... Bến thuyền này chủ yếu là dùng đê vận lương, đều không có bất cứ thuyền bè nào bô neo, tất nhiên cũng không có ai hoạt động, nhất là buổi tối.
Thấy bốn phía tối om, còn bất chợt có quỷ kêu ban đêm, hai Đại lão gia sợ tới mức bắp chân chuột rút, Hà Thường hung dừ nói: “Họ Điêu thật vô liêm si, đợi gặp hắn phải đập hai chưởng mới có thể giải hận".
“Ở đây cũng tốt, không Vnhátníện".
Lý Thịnh lại cảm thấy, càng bí mật càng tốt, hắn thật sự bị vương Hiền dọa bể mật. Thấy một chiếc du thuyền đỗ ở bến thuyền, mũi thuyên đuôi thuyên đều treo một chiếc đèn, phía trên viết chừ Điêu màu đen, không khỏi hưng phấn nói:
"Xem kìa, chiếc đèn kia phải không, mau qua..."
Trong đêm tối thấy đèn sáng, giống như nhìn thấy hi vọng, hai người tăng nhanh cước bộ đi qua, đã thấy gia đinh ở đầu thuyền hô: "Hai vị lão gia coi chừng dưới chân".
Hai người không nghi ngờ gì, sải bước lên du thuyền, Hà Thường đoạt trước một bước, vẻn rèm vào khoang thuyền, chửi ầm lên:
“Họ Điêu, đồ túi cầu nhà ngươi—"
Nói còn chưa dửt lời, hắn đà sửng sốt, chi thấy Điêu chủ bộ bị trói chặt trên ghế, miệng còn nhét vải ráọỄ\t
Hà viên ngoại thầm kêu không tốt, đã định rời khỏi khoang thuyền, lại chi nghe một trận âm thanh xẻ gió, cái ót đã bị một kích nặng nề, trước mắt tối sầm, hôn mẻ bất tỉnh.
VÌ đổi phó cao thủ này. Hồ Bất Lưu tự mình ra tay... Quả nhiên gươm quý không bao giờ cùn, gậy gồ xuống vừa ổn vừa chuân vừa ngoan độc.
về phần Lý Thịnh sau lưng Hà Thường, tay trói gậ không chặt, bị thủ hạ cải trang người hầu, một chưởng chém vào cô, mềm nhũn ngã xuống đất.
"Nhanh chút, còn có khách đó".
Hồ Bất Lưu đật thiết côn ở cạnh cửa, hạ lệnh vời hai người thủ hạ.
Hai người vội trói Hà Thường lại, giống hhư Điêu chủ bộ, trói ở trên ghế, lại cũng làm tương tự với Lý Thỉnh, vừà ìàm xong, bến thuyền lại có người đến...
"Hỏng rồi, người này dân đieo gia đinh".
Một thủ hạ nhò giọng nói.
Hồ Bất Lưu híp mắt nhìn, quả nhiên thấy hai hán tử bảo vệ một kiệu nhỏ từ xa đến gần. Lại thêm kiệu phu thì là bốn người...
Hồ Bất Lưu thầm nghĩ nguy hiểm thật, may mà vương Tứ gia tính toán không bó sót, nếu không bây giờ đã lòi đuôi rồi.
Nhỏ giọng dặn dò thủ hạ, theo phương án cuối cùng làm việc, hán một lần nữa xách thiết côn lên.
Người tới là Dương viên ngoại, gần đâỵ hắn lo lắng hãi hùng, thường xuyên nhớ tới thủ the kia của vương Hiên, mặc dù không rõ nội tình, nhưng hẳn có thể hiểu ánh mắt âm lãnh kia, đó là muốn mạng của mình!
Cho nên hắn ra cửa đều mang thêo bảo tiêu.
Cỗ kiệu ở dưới sự khiêng gánh của tùy tùng, liền thấy gia đinh nhà họ Điêu ở đầu thuyền hô:
"vị lão gia này coi chừng difth châny.
1 ba người còn lại ở bến ứnột tên quyền sư dùng
Dương viên ngoại kllong nghi ngờ gì. căìì thuyền chờ mình về, hắn/ờ dưới sự bải bạn món tiền lớn mướn, bướớ lên boong thuyền.
Mới vừa đi tới giừa boong thuyền, đã nghe một tiêng răng rãc, bân thuyền kia lại chia thành hai đoạn, Dương viên ngoại ngà tôm xuống nước, ngay cả cao thủ kia cùng vội vàng không kịp chuẩn bị, cùng rơi xuống nước...