Chương 139: Đại lão gia trở về (2)
Trong Tây sương phòng, Nhàn vàn công từ rốt cuộc đã chuyển đồ xong, cảm thấy bụng có chút đói. nhưng lại một chút thức ăn cùng tìm không thấy, chi có thê đói bụng chờ đến khi ba người trở về, ai ngờ vương Hiền cho ràng Linh Tieu SC mang cơm về cho hắn, Linh Tiêu cho là hắn muốn ăn cơm tu hành, cùng chảng mang về...
Kết quả đêm hôm đó, Nhàn vân công từ đói bụng. Chẳng qua công tử tâm tính tốt lắm. Cảm thấy, đói, cùng là một loại tu hành.
Hai huynh muội ở tại huyện Phú Dương, sống trong nhà vương Hiền, cuộc sống sung sướng vô tâm vỏ phế. Nhàn vân cùng may đại đa số thời điếm đều ờ trong nhà, trong đầu buồn bực luyện công, Linh Tiêu lại triệt đê ăn chơi, cà ngày đều đi khắp nơi phóng túng, mua này mua kia cũng đều không trà tiền, muốn bao nhiêu vui vẻ thì có bấy nhiêu vui vẻ...
Sau một thời gian nghi ngơi và hồi phục ngắn ngủi, vương Hiền tiếp tục thực hiện công việc thuộc bổn phận của hán. Hiện giờ trên dưới huyện Phú Dương đều đối với hắn năm phần tôn kính năm phần sợ hài, lời của hắn so với Tường Huyện thừa càng khiến người ta nghe theo hơn. Dưới sự chi huy của vương Hiền, huyện Phú Dương sắp hoàn thành công tác phục chế sách vàng rồi, sau đó đám dân bị nạn tiếp tục khai khàn ruộng bậc thang, bách tính Phú Dương thi bất đầu bận rộn cây trồng vụ hè. Trên dưới huyện một mành yên ổn bận rộn, khiến cho đại nhản đốc lương đến đây thị sát khen không dứt miệng.
Đương nhiên cũng có vài nốt nhạc không hài hòa, tháng sáu có một tin dừ truyền đến, Mã điển sử được điều đến trong tinh, đặc biệt tham dự bắt bọn đệ tử Minh giáo đà trong một lần vây bất Minh giáo đa lừng lẫy hy sinh...
Tin tức truyền đến khiến mọi người không khỏi thổn thức, vốn tường rằng Mà điên sử đang trên đà thăng chức không ngờ lại phải chết tha hương. Trong huyện theo như lệ thường tiền trợ cấp được đưa đến cho người nhà sừ gia, sau đó phái người hộ tống linh cừu của hắn cùng với gia quyến trờ về quê hương.
Ngày đó thuyền chờ linh cửu rời khói Phú Dương, mọi người trong huyện nha đều đi đến bến tàu tiễn đưa đoạn đường cuối cùng của Mà văn Tự điển sử, nhìn thuyền chờ linh cửu của hắn xuôi theo dòng nước, biến mất ở dòng sông mênh mông mịt mờ. Mọi người ngoại trừ cảm thán phúc họa vô thường, cũng không khỏi nhò giọng nghị luận, lời nguyên vương Tứ chuyên khăc câp trên quà nhiên vô cùng mạnh mè, Mã điển sử đã không ờ Phú Dương mà vẫn tránh không khỏi gập nạn...
<$■ ọ
vương Hiền ngược lại cùng không cỏ gi, nhưng Tưởng Huyện thừa lại lo lắng gần chết, hắn cân nhắc suy nghi. Mà điển sử đà chết, Điêu chủ bộ bị "nghi ngơi", người kế tiếp xui xẻo không phải là mình sao?
Huyện thừa đại nhàn mỗi ngày đều hoàng sợ không yên, chưa được vài ngày liên đà ngà bệnh... Mọi người không khôi lân nữa cảm thán nguyền rủa quá mức cường đại, vương Hiền lại mệt như chó. Cùng may không đến mấy ngày nữa, Ngụy Tri huyện đi Hồ Quảng mua lương thực rốt cuộc đà trờ lại. Trờ về cùng với hán còn có Tư Mã Cầu đà lâu không gặp.
“Trọng Đức, trong khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi."
vừa về tới nha môn, Ngụy Tri huyện liền gọi vương Hiền vào Thiêm Áp phòng, sai người chuân bị một bàn rượu và thức ăn, vừa ăn vừa nói, Tư Mà tiên sinh tiếp khách.
“Vi sư mời ngươi một chén!"
“Đệ từ không có gì, lào mới quả thật là vắt vả rồi."
vương Hiền cười nói:
ĐẠI QUAN NHÂN
'ác giả: Tam giới đợi sư
“Đệ tử xin kính Lào sư!'1
“Chẳng lẽ ta đây không vất vã?
Đợi hai thầy trò khách khí xong rồi, Tư Mà Cầu cười mắng:
“Bời vì chủ ý của tiểu tử ngươi mà ta phải bôn ba không nói còn lại phâi ngồi tù một lần."
“Tiên sinh càng vất vả công lao càng lớn, mời ngươi ba chén."
vương Hiền vội nói. Binh thường không có phát hiện ra Ngụy Tri huyện cùng với Tư Mà Cầu có bao nhiêu quan trọng, lúc hai người họ không ờ Phú Dương, vương Hiền mới cảm nhận được, hai người bọn họ là chỗ dựa và hậu thuẫn của mình. Có Ngụy Tri huyện tọa trẩn, trong lòng minh mới an tâm kiên định, bàng không sè luôn cảm thấy sợ hãi.
Đợi hai người bọn hắn nói chuyện qua về xong rồi, Ngụy Tri huyện mới đem hết vất vả cực khổ nửa năm này, hết thảy đều mạnh mè nói một câu:
"Tất câ cũng đều là đáng giá."
Liền đem tin tức tốt nghe được từ Trịnh Phương Bá cùng với Chu Liêm Phóng ờ Hàng Châu, nói cho vương Hiền.
“Hai vị thượng cấp đà muốn liên danh, đem chuyện của quan lại huyện Phú Dương ta báo lẻn cho triều đình, bọn họ cho ta xem bàn thảo tấu chương, đối với chúng ta hết sức khen ngợi..."
Ngụy Tri huyện rượu không say người người tự say nói:
"Nhũng câu khen ngợi của hai vị thượng cấp, ta không tiện thuật lại, nếu không thi mang tiếng khoe khoang mất."
Dừng một chút, hán nồng nhiệt nhìn vương Hiền nói:
“Tóm lại, lần này chúng ta là cực kỳ xuất sắc, không dám nói lưu danh sử xanh nhưng tất cà thiên hạ đều nghe thấy là chuyện nhất định được."
“Nói như vậy, Lào sư sắp được thăng quan đúng không?"
“Ha ha..."
Ngụy Tri huyện khắc chế cảm xúc hưng phấn nói:
"Mấy điều này là mây bay, mây bay mà thôi. Bổn quan làm việc là vì quốc gia bách tính, lại không phải là vì thăng quan phát tài..."
Ngụy Tri huyện bộ dáng ra vẻ xả thân không màng danh lợi này khiến ngay cả Tư Mã Cầu cũng nhìn không được, cười nói:
“Bệ hạ ngự bút đích thân phê xuống viết tùng chữ cai viên không phụ sự kỳ vọng của trâm, trâm cũng sè không làm hắn chịu thiệt thòi,lại bộ được thăng lên hàng nhất đẳng, quốc triều đối với công thần không tiếc ân thưởng!
“Hoàng thượng nha..."
Ngụy Tri huyện hai mắt ngập nước, hướng về phía Bắc chắp tay nói:
“VĨ thần có tài đức gì mà được Hoàng thượng ân điển như thế chứ!"
vương Hiền cùng với Tư Mà Cầu liếc mắt nhìn nhau, ai nói Đạo học tiên sinh phải không ham danh lợi tất cậ đều là hư vỏ? Ai cùng như nhau lòng tham danh lợi đêu vô cùng nặng.
_______,_
Ngụy Tri huyện tự biẽt thát thô. hr khan hai tiêng che dâu nôi:
“VĨ sư ở trong tấu chương tạ ơn. cùng c<5 nhấn mạnh công lao của Trọng Đức, tin tường triều đình cũng sẽ không bạc đãi ngươi."