Chương 145. Dịch trạm Phổ Dương (1)
Đám người Vương Hiển rời thuyền lẻn bờ, đi vào dịch trạm Phổ Dương cách huyện thành Phô Giang nám dằm, lúc này ười đà sập tối, cửa chính trạm dịch đóng chặt. Nhưng nghe nói tân nhiệm Điển sử của bổn huyện đến đây tìm nơi ngũ ữộ, dịch tốt ,vội vàng mờ cửa ra, mời mọi người vào trong, chi chốc lát sau, dịch thừa và dịch lại cùng nghe được tin tức mà đến, luống cuồng hành lẬvm Vương Hiền.
Dù răng mọi người đều là không nhập lưu phẩm (phẩm cấp quan viên nhà Minh, nhà Thanh tổng cộng chia làm cửu phẩm mười tám cấp, không vào cừu phẩm được gọi là không nhập lưu), nhưng Điển sừ là Tứ lão gia của một huyện, dịch thừa lại là chuyện khô sai ương 'khô cay chua ngọt', chuyện này căn bản không thể so sánh được. Vị dịch thừa họ Cổ này, mặc dù tuổi tác đủ để làm ông lớn của Vương Hiền, nhưng mờ miệng một tiếng 'nhị lão gia', khiến cho Vương Hiền hết sức giật mình.
Đợi sau khi đã quen thuộc, hẳn nói với Cổ dịch thừa:
"Lão huynh, xưng hô nhị lão gia kia, chớ có gọi thêm lần nừa. Lờ như bị Huyện thừa đại nhân nghe thấy..."
Cổ dịch thừa/vẻ mặt ngạc nhiên nói:
"Nhị lào gia vẫn chưa biết sao, bổn huyện không thiết lập Huyện thừa?"
Vương Hiền vừa nhận được bổ nhiệm, vội yội vàng vàng chạy đến đây, không vội không được, bời vì đảo mắt đà đến tháng chín rồi. Lão cha mỗi ngày ghé vào lỗ tai hắn luôn mồm nhắc,nhở cái gì mà 'Nhậm chức nhất định phải tránh đi tháng giêng, tháng năm và tháng chỉn, bàng không chắc chấn sè gặp nạn'.
Vương Hiền đành phải đơn giản xừ lý chuyện ở Phú Dương, liền nhanh chỏng đi thuyền đến nhậm chức, cũng may có Ngô Tiểu Bàn, mới có thể vài ngày đà thoát thân được.
Chăng qua hắn chi bận bịu lo chuyện Phú Dương mà thôi, đối với bên Phô Giang này thật sự biết rất ít. Vội cười nói: "Vậy cũng còn có Chủ bộ đại nhân ..."
"Cũng không thiết lập Chủ bộ.”
Cổ dịch thừa nói:
"Ngoại trừ đại lào gia, chính là Điển sừ lớn nhất..."
"Hả..."
Vương Hiền không khỏi giật mình nói: "Chẳng lẽ bổn huyện nhập hộ khẩu không đủ hai mươi dặm?"
Hắn am hiểu quen thuộc pháp luật, biết răng dựa theo Luật Đại Minh, "Huyện nhập hộ khẩu không đủ hai mươi dặm người, không thiết lập Huyện thừa, Chủ bộ".
Một dặm chính là một trăm mười hộ, hai mươi dăm là hai ngàn hai trăm hộ, khoảng chừng một vạn người . . . Loại huyện này ở Tây Bắc Tây Nam khu vực không phát triển cho nào cũng cỏ, nhưng ở Giang Nam người sổng đông đúc thế này, thật sự rất không cỏ khả năng xuất hiện.
"Bổn huyện có hai trăm dặm."
Cổ dịch thừa cười nói.
"Vậy cũng không khác mấy vởi Phú Dương."
Vương Hiền nói:
"Hơn hai vạn hai ngàn hộ, hơn mười vạn dân cư, tại sao không thiết lập phó quan?"
"Ha ha, triều đình thiết lập phó quan còn phải xem chuyện nhiều
chuyện ít."
Cổ dịch nói: "Bổn huyện từ trước đến nay công việc đơn giản, cho nên không thiết lập phó quan."
"Mười vạn người sao lại cỏ I vương Hiền không khói
"Ta ở Phú Dương cũng 1
ĐẠI QUAN NHÂN
giá: Tam Giới Đai Sư
"Bời vỉ bổn huyện có Giang Nam đệ nhất gia."
Cổ dịch thừa không khôi thầm nghĩ, vương Điển sử này quả nhiên là tuổi tié, cái gi cũng cũng không biết cả.
"Ồ, nhà họ Trịnh Phổ Giang sao, cái này ngược lại cùng từng nghe nói." vương Hiền chợt nói:
"Nghe nói là Thái tồ hoàng đế sắc phong."
"Không sai."
Nhắc đén nhà họ Trịnh, cổ dịch thừa cũng cảm thây vinh dự lây nói:
"Trịnh thị một nhà chín đời chung sóng, trung hiếu tin nghĩa, từ Nam Tống đến nay đã hơn hai trăm năm, mấy vạn tộc chúng, nhưng chưa từng có nam phạm pháp, nữ tái giá. cho ra hơn một trăm bày mươi vị quan viên không một người nào ăn hối lộ trái pháp luật, đều cần chính vương Hiền nghe xong không khỏi chấn động, Giang Nam đệ nhất gia nàỵ, so với 'Gi™® Nam đệ nhất lại' của minh còn mạnh hơn gấp trăm lần. cỏ điều gia tộc kiêu ngạọ.như thế, sao lại không hề có cảm giặc tồn tại? Băng không với sự nhay câm cùa hắn, không đền mức sơ suắt đến mức độ này được.
trong sạch. Cũng chi có thế gia trung hiếu tín nghìa như thế, mới xứng đáng được Thái tổ hoàng đế ban thưởng 'Giang Nam đệ nhất gia'.
"Có điều nhà họ Trịnh cùng thật lặng lè.”
Để che đậy sự mờ mịt cùa minh, Vương Hiền vội ha ha cười trừ nói: "Nhiều năm rồi không có nghe thấy động tĩnh của bọn họ." "Khụ khụ..."
Cổ dịch thừa do dự chốc lát, vẫn nhỏ giọng nói: "Nhà họ Trịnh những năm nay, quả thật rất yên lặng."
Dừng một lát, vội lảng tránh sang chuyện khác nỏỉ: "Nhưng ít ra ở bồn huyện, bọn họ chinh là đã nói là làm. Quan phủ có chuyện gi bàn giao xuống, cũng se hoàn thành không một chút sứt mẻ, căn bản không cần bận tâm. Cho nên mọi người đều nói, đen Phổ Giang làm quan cũng tốt mà lại cũng không tết.” ''Sao lại cũng tốt mà lại cũng không tót?"
"Chồ tốt là không cần quan phủ bận tâm, bổn huyện thu thuế lương thực xong sớm, trộm cướp không thấy xuất hiện, dân chúng hòa thuận, trật tự nề nếp."
Cổ dịch thừa nói: "Chỗ không tót là, bắt kể tình hình bổn huyện tốt bao nhiêu, người ngoài đều cho rằng là công lao nhà Ẹọ Trịuh. không liên quan đến quan phũ.''
Dừng chốc lát, cười khổ nói: "Đáng ghét chinh là, trong phù trong tình cũng ỉhấy như vậy."
"Hay thậtAỹõng việc huyện Phổ Giang là nhà họ Trịnh trông coi, quan viêà chi là trang trí, cho nên dứt khoát không thiết lập phó quan?”
vương Hiền trong lòng tự nhú cái huyện này thật đúng là đặc biệt.
"vảng, ngay cà đại lâo gia cũng phải chịu đựng cái hại này..."
Cồ dịch thừa cười khả nói: "Từ . . . Hồng VŨ năm thứ ba mươi ba, làm tri huyện ờ bổn huyện, hôm nay đã qua mười hai nãm, vàn côn ỡ bon huyện làm tri huyện ..."
Hồng Vù năm thứ bn mươi mốt chu Xừuyer. chương băng hà, năm sau Kiến văn Đé thaỵ đói niên hiệu Nhưng sau khi Chu Lệ soán vị, ỳ muốn đem toàn bộ dấu vét của Kiểu Ván đều t đi sạch sê, ngay câ niên hiệu Kién Văn đỉ d. ỉiểtbónnăiD.oũtigy sê vứt bô.
tiên trờ thành
VŨ năm thứ ba mươi
vi vậy Kiến van hai, Kiến Văn năm thứ Mài cho đến Hồng VŨ năm
năm thứ ba mươi ba . ..