Chương 151: cầu tình (1)
Vương điển sử vừa nhậm chức, đà đánh hạ Trịnh tư hình lòng dạ khó lường, trấn trụ người hồ lạng cụa bft Can, trên dưới huyện Phổ Giang không khỏi kinh hô, Tiểu Vương đại nhân mội tới này, thật đúng là nhân vật hung ác!
Đương nhiên đám người sau lưng Trịnh tư hình, vẫn phải tìm cách cứu hắn. Bọn họ tìm bạn rượu lâu năm của Mê tri huyện, bôn huyện Trịnh giáo dụ... chức như giáo dụ, dịch thừa, áp quan, bởi vì tư sự nhẹ, không cách nào tham dự chính vụ, cho nên triều đình đặc biệt cho phép có thể dùng người địa phương. Trịnh giáo dụ này là con cháu của nhà họ Trịnh, nhưng vì là viên chức, lại là bạn rượu của Tri huyện đại nhân, bởi vậy đảm đương ổng loa giừa nha môn và địa phương.
Hôm nay sau khi tan nha, Trịnh giáo dụ mời Mê tri huyện về nhà uống rượu. Mê tri huyện từ trước đến nay nghe thấy rượu thì vui, vội bảo người hầu mua con vịt quay đến trong nhà Trịnh giáo dụ, hai lão quang côn nhàn nhã đối ẩm.
Uổng đến hơi say, chính là thời điểm nói thoải mái, Trịnh giáo dụ liền cầu tình cho cháu họ xa, ai ngờ Me tri huyện mắt say lờ đờ mê ly măng:
"Cả đám ếch ngồi đáy giếng, lại không xem đối thủ là ai. Vương Hiền kia mặc dù là điển sử, nhưng cùng là Giang Nam Đệ Nhất Lại do Lành Diện Thiết Hàn thân phong. Có Nghiệt đài bổn tinh làm hậu đài, ta còn phải nể hắn ba phần, các ngươi lại cùng hẳn phân cao thấp, đáng đời!"
“Ngươi đừng vơ đũa cả năm, ta không biết rõ tình hình trước đó".
Trịnh giáo dụ ngượng ngùng nói:
“Trò đùa dai của bọn tiểu bối mà thôi, Đại lão gia nói thử với Vương điển sừ, cho qua đi. Ta bào đảm không xảy ra chuyện tương tự nừa".
“Có phải là truyền tới trấn Trịnh Trạch rồi?" Mê tri huyện như có điều ngộ ra.
"ừm".
Trịnh giáo dụ cười khổ nói:
“Trấn trên giận dừ, triệu hồi đám người kia đến từ đường, xử trí bàng gia pháp. Ta làm thuyết khách cũng là ý của trấn trên, ngươi có biết nhà họ Trịnh chúng ta gia pháp sâm nghiêm, Trịnh Thất kia đi về, cũng là sống không bàng chết".
Lời này thỉ Mê tri huyện tin tưởng, gia pháp của nhà họ Trịnh so với quân pháp Đại Minh còn nghiêm khắc hơn gấp mười lần, nhưng mấu chốt của vấn đề không ở chô này.
“Bây giờ Trịnh tư hình phạm vào quốc pháp, há cỏ thể dùng gia pháp nhà họ Trịnh thay thế?"
"Nam nhà họ Trịnh ta tám đời không phạm pháp..."
Trịnh giáo dụ kiên trì nổi:
“Trịnh Thất dù sảo cùng là họ Trịnh, ngoại nhân cùng không biết, hắn là bà con xa hơn năuầaời".
“Nhà họ Trịnh ngươi muốn tích lũy hư danh, nhưng phải có hạn độ chứ".
Mê tri huyện cười nỏi:
"Thứ không nên quàn vẫn nên buông tay đi, hậu quả sè không nghiêm ưọng ".
“Cũng không chi vỉ hư danh".
Trịnh giáo dụ đành phải nhỏ giọng nói: "Còn vì... an toàn”.
Nghe thấy nhừng lời này, Mễ tri huyện im lặng hồi lâu, mới nói: “Được rồi".
Ngày hôm sau, Me tri huyện gọi Vương Hiền vào Thiêm Áp phòng, nói nhăng nói cuội rất nhiêu, mới hòi hãn án Trịnh tư hình, tiến hành
đến bước nào rồi.
ĐẠI QUAN NHÂN
'Tác giá: Tam giới đại sư
"Đà xong việc, sự thật rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực, đang định đưa đến Thiêm Áp phòng, sau khi Đại lão gia xem qua, sẽ có thể đưa tới nha môn tri phủ".
Trong lòng Vương Hiền lộp bộp một tiếng nói:
"Sao?"
“Trịnh Thất mấy năm nay ở hình phòng, vẩn rất được việc, bổD huyện mấy năm liên tục không có án lớn, không thể không nói là công lao của hẳn".
Mê tri huyện cười ha hả nói:
“Cho hắn bài học là được rồỉ^khòng cần giáng một gậy chết tươi đâu”.
"Ý của Đại lào gia là?”
Trong lòng Vương Hiền mắng to, ngươi một lào từu quỷ lật lọng, vậy không phải khiến ta rơi vào tinh huống khó xử sao?!
“Ý của ta là, dùng sinh không bàng dùng quen thuộc, chi cần thường đánh, hắn sẽ không có gan bất kính với thượng quan nừa".
Mễ tri huyện thấy hắn có hơi không vui, vội trấn an nói:
“Ngươi xem bôn quan hung hăng khiển ưách hắn một phen. Lại đánh hắn mấy chục gậy, sau đó hạ chức lưu dụng, thế nào?"
“Đại lào gia nói phải, chuyện này cứ làm theo ngài nói đi".
Trong lòng Vương Hiền cực không vui, vội cười nói:
“Như vậy cũng tốt, có kẻ quyền thế như Trịnh tư hình, chuyện ương huyện không cân hạ quan quan tâm. Từ giờ tới xuân huyện còn thời gian mấy tháng, hạ quan muốn xin phép Đại lão gia chuyên tâm phụ lục, khẩn cầu Đại ỉão gia ân chuẩn".
Thốt ra lời này, Mê tri huyện không khỏi xấu hổ, hẳn không ngờ Vương Hiền tuôi ữẻ khí thịnh như vậy, cứ cùng Trịnh tư hình không đội trời chung. Có điều nghĩ lại cũng không kỳ quái, nếu để cho Trịnh Thất tiếp tục làm Tư Hình của hắn, mặt Vương Hiên để đâu?
“Lão đệ, không nén hành động theo cảm tình".
Mễ tri huyện vội trấn an nói:
"Tên kia cũng không cưỡịdên đầu ngươi được. Nếu ngươi lo lẳng, ta sè đứng ra đâm bảo, nếu hắn ỉại có một lần như vậy nừa, ta trực tiếp dùng loạn côn đánh chết hắn
Nói xong có chút ăn nói khép nép cười nói:
“Tóm lại dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý thôi..."
Mê tri huyện cũng đã nói như vậy, Vương Hiền cũng không thể không nể tình, đành phải thanh âm buồn bực nói:
“vậy được rồi..."
... ....
Mặc dù Vương Hiền ở dưới áp lực cùa Mễ tri huyện thả Trịnh tư hình, nhưng chuyện Hà Thường cùng Lý Thịnh khiến hắn có bài học xương máu, từ đó đựợe bài học 'Đánh rắn không chết ngược lại bị nó hại', bởi vậy cuối cùng không thể để chọ họ Trịnh lại an ổn.
Bảy ngày, Sầu, Trịnh tư hình vừa ân năm mươi gậy, ở nhà dưỡng thương, bị Vương Hiên gọi vào trong sành điên sử.
“Khôi phục không tệ nha".
Vương Hiền thấy hấn cô thể khập khiễng, đi đường, vốn là ánh mảt bất thiện, thoáng cái càng âm lãnh.
“Ty chức vẫn chưa khôi hẳiì".
Trịnh tư hình sợ hãi nói:
“Chi là Nhị lão gia gọi đến. không thể không gượng chống tới đây".