Chương 154: Tín ngưỡng (2)
Sau đó lâo gia tứ thuộc như lòng bàn 'uy mà nêu ví dụ cho vương Hiền, ngoại trừ mấy thứ tự/uàn thvờiig như Ịớn nhô có thứ tự, tôn ti có thứ tự, nam nữ có thứ tự, thời gian ba bừa cơm, áo quân, giày mũ cùng phát theo mùa, lúc nào mặc quần ao chất liệu gì, nữ từ mấy tuồi mang đồ trang sức dạng gi, đều bó quy định... Lại như mặt nụôi dạy con cháu, tuổi tròn năm tuoi sẽ học lễ nghi, tám tuải đọc sâch đến hai mươi tuổi, người học lên thì tiếp tục học, không ĩ. vọng ờ nhà học quân Ịý tài sản. Không được đánh bạc, trước khi trưởng thành không được ụông rượu, trong ba mươi dặm đường phái đi bộ, không được xem sách bất chính...
vương Hiền nghe đén độ trợn mát há hốc mồm, dạng phong cách này sao quen thế? Đợi lẵo gia tử tu hào giới thiệu, ban đâu Thái tô hoàng đế ché định điều lệ Đại Minh, chính là dùng gia quy Trịnh thị làm bàn gốc, hẳn mới bừng tinh đại MỘ,' hóa ra Thái tổ hoàng đế đều dựa vào nguồn góc đại pháp ớ đây!
Quy củ cẩn thận ti mi như thế ờ trong một dòng họ còn có thề phổ biến, nhưng đặt ở một quốc gia, liền đành do một bên tình nguyện. Cho nên huy hoàng cùa nhà họ Trịnh khiến người ta sùng kính, cho nên quy định của thái tồ phần lớn thành bài biện...
Ăn xong bữa sáng, Vương Hiền tạ tuyệt giữ lại của Trịnh gia phụ từ, phái về trong huyện.
Trịnh lão gia tử tiễn hẳn tới đặu trấn, thấy Vương Hiền cảm thấy hứng thú với những đền thờ kia, liền tự hào giảng giải cho hắn, chuyện xưa của các đền thờ. vương Hiền nghe đến độ vẻ mặt cảm phục khó hiểu, mang theo sùng kinh đay cõi lồng, ngơ ngơ ngác ngác về huyện.
Nhìn bóng lưng đoàn người rời đi, lão gia tử nhà họ Trịnh đứng ở đền thờ ' Nha đứng đầu Giang Nam', hán vẫn chống quái trượng đầu rồng như trước, nhưng eo thăng tap, không cồn bộ dạng già yếu nữa.
Trịnh Duyên xuôi tay đứng ờ một bên, vè mặt thoài mái nói: “Quá non rồi".
“Nhựng mà trong tinh gởi thư nói, vương Hiền này vốn là sẽ nhậm chức điển sử Tiền Đường".
Trịnh lão gia từ lại tràn ngập sầu lo nói;
"Lại bị Kiền Nghĩa tự mình đối thảnh điên sử Phổ Giang, Kiền kia nhậm chức Lại bộ thượng thư mười năm, luôn luôn tự xưng là cẩn thận vô tư, sao lại vì hắn mà phá lệ chứ?"
"Chi là tự xưng mà thôi. Nếu họ Kiền thật sự trung nghĩa, cùng sỉ không theo bọn phàn nghịch Yến tặc".
Trịnh Duyên lạnh lùng nói:
“Không chừng có người hói lộ, muốn làm điền sử Tiền Đường, mới đẩy vương Hiền tới Phổ Giang".
"Không đúng..."
Trịnh lào gia tử khẽ lắc đầu, hỏi: “Đoàn người hắn tối qua thế nào?" "Đều ngủ thành thành thật thật, không có bắt cử động tĩnh gi".
j .... .. .
Trịnh Duyên không khôi cười nói:
3^ vC*-
“Phụ thân quá lo lắng rồi, còn tường ràng hấn sẽ dò xét trấn Trịnh Trạch vào đêm chứ".
“Cần thận vô hại" .
Trịnh lão gia tử isãm thấy an tâm một chút, nhưng nghiêm mặt nói:
■việc liên quan đến an nguy cùa đại sự, liên quan tới tánh mạng già ’■Dạ."
trê hơn vạn người nhà họ Trịnh ta, không được phép cố một tia sơ sây".
Trịnh Duyên vội đáp dạ.
“Haizz..."
Trịnh lão gia từ vỗ nhẹ trụ đền thờ sơn son loang lổ, sau nửa ngày "Cuộc sáng gần đây của đại sư thế nào?"
mới thấp giọng hỏi:
“Ngủ ăn đều tốt, chi là cỏ hơi phiền muộn”.
Nhắc tới vị đại s« kia, Trinh Duyên nghiêm mặt nói:
NbịHỈỈỈ^ữhac^
ĐẠỈ QUAN NHẢN
gió: Tam giới đai sư
“Hài nhi lằn trước đi thinh I “Xin đại sư đợi thêm mấy ngày".
I ra ngoài thừ".
Trịnh lâo gia tử chậm rãi nói:
"Trước khi qua trận này, xác định an tâm rồi, nhất định an bài đại sư ra ngoài giải sầu".
"Dạ, hài nhi ti nừa sê bảopáo với đại su".
Trịnh Duyên khẽ gật đầu, buồn bực nhó giọng nói:
“Không biết bọn Thất ca có tiến triển gi không, hiện giờ im hơi lặng tiếng như vậy, ngay cả điển sừ nho nhỏ tới cửa, cũng có thể khiển chúng ỉa thần hồn nát thần tỉnh".
"Nào dễ như vậy".
Trinh lão gia tử mặt hiện sàu lo nói:
''Đại thằn trung nghĩa của Đại Minh ta, đã bị Yên tặc gần như chém tận giết tuyệt, dù người lồng có mang tiên quân, nguyện ý sống chét tùỵ tướng, cũng không thành khí hậu. Thời cơ chưa chín mủi, cưỡng chê khởi sự chi khiến trung thần để máu vô ích..." “Nghe nói Minh giáo gần đây thế rắt mạnh".
Trịnh Duyên nói khỉ: “Thật ra liên thủ với bọn họ, cũng là biện pháp”.
“Ngu xuẩn!"
Trịnh lăo gia quả quyết nói^t . . 'y
“Đại sư chính là thiên hạ chiah thong, há có thề ở chung với những yêu nhân tà giáo kia?"
AĂ A \J/^
“Năm đó Thái tổ hoàng đế, tón không phái làm giàu dựa vào Minh *■ _
Trịnh Duyên nhồ giọng nói.
"Cái náy thi khác, thái tồ xuất thân áo vải, vô câu vô thúc, hét tháy dùng việc lớn mạnh thực lực làm chinh".
Trịnh lão gia thấp giọng nói::
“Nhưng đại sư là Hoàng đề chính thống của Đại Minh ta, cộng chủ trong lồng thần dân bách tinh thiên hạ, một khi gặp được kỳ ngộ, vung tay hô lẽn, sê được thiên hạ quy tâm, vạn dân hường ứng, núi sông biên sác! Cho nên bào toàn thánh thề, chờ cơ hội mới là trọng yéu nhất!"
Dừng một lúc, thờ dài nói:
"Néu ớ chung với yêu nhẵn Minh giáo. còn có thể tháng gi nữa?"
“Phụ thân nói phái". \
Trịnh Duyên không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh, ca ca suýt nữa làm hóng đại sự rồi.
"Sao?"
Hiểu con không băng cha, ánh mắt Trịnh lão gia như kiếm nhin chàm chăm con trai nói: "Ngươi có gi gạt ta?"
“Không có, Thát ca chi nhắc tới trong thư".
Trinh Duyên nói khè: "Ta hồi âm nói ý cùa phụ thân cho hắn là được".
"ùm".