Chương 156. Quan quan thư cưu (1)
Lão bộc đem rượu và thức in mang lên. Vi Vô Khuyết mời Vương Hiền thượng tọa, lại mời Nhàn Vân nhập tọa.
Nhàn Vân lại lắc đầu, kliòng đè ý đến hán.'í "Không cần để ý đến.
Vương Hiền cười nói: "Hắn không thích uống rượu."
Hai người liền bắt đầu đổi ẩm cùng nhau, Vi Vô Khuyết lá gan dường như tăng lên, hơi lộ vẻ xấu hổ nói: "Thật ra tiểu sinh lần này đến Phổ Giang, là vì lệnh muội. Cái gọi là quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yêu điệu thục nừ, quàn tử hảo cầu. Nếu cầu mà chàng được người, khi mơ khi tinh bồi hồi nhớ thương..." "Đáng tiếc ta không làm chủ được ..."
Vương Hiền cười khổ nói, trong lòng thầm nhủ có thể đứng phía sau "Cũng phải, hôn nhân đại sự phải nghe theo lệnh của cha mẹ.'
làm chủ được sao.
Vi Vô Khuyết gật đầu nói: "Có điều phải loại bỏ hiểu lầm của lệnh muội đối với ta, đúng chứ, ca?"
"Ai là ca của ngươi?"
rượu thiếu điều phun hết
Vương Hiền một ngụm "Đại nhân à, ta nếu muốn cưới lệnh muội, chăng phải là muội phu của ngươi sao, ngươi không phải là ca của ta à?"
lên mặt hấn.
Vi Vô Khuyết hùng hồn dõng dạc nói.
"Đợi đà đợi đâ, ngươi không muối, lại bị đánh thành đầu heo, thi bớt nói chuyện này đi."
vương Hiền cảm thấy sau lựng một trận lạnh buốt, hiển nhiên Nhàn vận không muốn người khác, lấy hôn sự của Linh Tiêu ra đùa giỡn. Liền nghiêm mặt nói:
c? .ẻợ
"Muội muội ta vần con nhỏ, bây giờ nói chuyện hôn sự quá sớm rồi."
"Có nhó đi nữa cũng phái mười ba mười bốn, mắt tháy đến tuổi cập kê, ta không nóng vội không được." vi VÔ Khuyết gấp gáp nói: "Ca có thể không hiểu ta, tiểu đệ tự giới thiệu một chút, nhà cùa ta ở Ninh Ba, coi như là danh môn vọng tộc, thư hương môn đệ ... "
"Muội muội cùa ta không biết chữ." vi vô Khuyết vội sửa lời nói: "Ta chính là muốn tim một người không biết chữ."
Vương Hiền nhìn nhìn Nhàn vân, dán rồi thì khàng gở xuống được nừa đâu.
Lại ăn uống một hồi, đến lúc trở về nha môn rồi. Trong lòng thầm nói ta là hêt chièụ rồi, tiểu tử này giông như thuốc dán Vượng Hiển thoái thác buổi chiều còn có công vụ. bèn cùng Nhàn Vân trử về.
về đến Tâỵ nha, gương mặt như quan ngọc kia của Nhàn vân, trờ nên tái nhợt trăng bệch: "VỚÍ trí tuệ của ngươi, hoàn toàn có thể khiến cho hắn không còn hi vọng." "Ta thực sự hết cách rồi..."
Biện bạch cùa Vương Hiền không hề có sức thuyết phục, đành phái sửa lời nói:
"Ngươi sợ cái gi, ai có thể chiếm đitợc tiện nghi cùa Linh Tiêu? Không bị nàng đánh chết, chính là tiểu tử Kia vô cùng may mán."
"vậy ngươi cũng không cần phài, lấy muội muội của ta ra đùa giờn chứ!”
Nhàn vân tức giận nói.
"Ta không phải là đùa gi
ĐẠI QUAN NHÂN
vương Hiền nghiêm mặt 1
be giá: Tam Giới Đại Sư
"Ta đang tương kế tựu kế." "Tương kế tựu kế?"
Nhàn Vân thầm nói, tiểu tử ngươi lấy đâu ra nhiều bụng dạ cong vẹo "Không sai."
như vậy?
vương Hiền hỏi Nhàn vân nói:
"Lời cùa tiểu tử đó ngươi tin hay không?" "Không tin."
Nhàn vân lắc đầu nói: "Có điều ta theo sự căn dặn của ngươi, sai người của Hồ đại nhân đi tra xét, phú Ninh Ba quá thật có vi gia, trong phủ học cũng có đệ tử tên là vi V0 Khuyểt." "Những điều này đều có thề làm già được, người ta đã là dám nói ra, thỉ sẽ không sợ ngươi đi tra xét."
Vương Hiền thấp giọng nói:
"Ta hoài nghi tiểú tứ này là người Minh giáo."
"Người Minh giáo?" “Lúc trước ta ờ Phú Dương vây bát giáo đồ Minh giáo, tiểu tử này cũng có ờ đó. Ta tới Phổ Giang nhậlừchức, rígườỉ đầu tiên gặp phải lại là tiêu tử này. Hôm nay không ngờ hắn dứt khoát ở lại Phổ Giang. . .”
vương Hiền trầm giọng.nổi'
"Hành tung của hănxjuáư.ảc thường, khác thường st có quý dị!"
"Suy luận của ngươi baó giờ cũng độc đoán như vậy.”
Nhàn vân cười khổ nói.
"Đặt người vào chỗ hại để suy nghĩ, đối với chính minh sẽ không có hại."
Vương Hiền chậm râi nói: tiếp cận ta, đoán chừng cùng với ngươi ở bên cạnh ta, cùng chung một mục đích.
"Hán
"Ngươi nói là, hắn cũng đang tỉm người kia?"
Nhàn Vân giật minh nói.
"Ta đều đoán mò cà thôi."
vương Hiền thấp giọng nói:
"Dù cho có như thế nào đi nừa, hắn đèu sẽ nghe theo căn dặn của ta. Ta có một kế hoạch câu cà.-ebi eliưa nghĩ.ra để ai làm mồi, bây giờ người này xuất hiện, vậy thỉ thật là không gỉ tốt hơn..."
Ngày hôm sau, liền có người nhà người mất tich đến Tây nha trinh diện.
Người đầu tiên tới là vợ con của tiều phu Điền Ngũ kia, Điền Ngũ mất tích lâu nhất, bọn họ cũng đã sớm không cho răng hấn có thể còn sông, vương Hiển hỏi thăm bọn họ tinh hỉnh trước và sau khi Điền Ngũ mất tích, kể cả người nào giúp đờ tỉm kiếm vân vân, rồi bảo văn thư gạch bò hộ tịch, sai người dân bọn họ đến Hộ phòng giãi quyết.
Sau khi lằn lượt có người nhà đến nơi, vương Hiền đều hòi thăm từng người một, nhưng tat cả những gi mấy người này thuật lại chăng khác gi nhau, đều nóí là khdng hề có dấu hiệu mất tích, hoàn toàn không chút tin tức nào. Mỉi đến khi thấy người nhà của thương nhân trà Trịnh Mại, vương Hiền mới tỉm được chút ít tin tức không tầm thường...
Con trai lớn cùa Trịnh Mại nhớ lại nói:
“Lá trà nhà ta căn bàn tiêu thjjjáiouhuyện, trong đó người trong tộc là khách hàng chtnh lớn tihàtzứàng năm vào cuái năm, cha ta đều đi lẽn trấn Trịnh Trạch thu nợ, kết quá năm đó sau khi trờ về liền mất hồn mất vía, đón năm mới cũng Ịi -. \ L.. ta njjjjng lài c5
phần kỳ lạ...” "Nói cái gi?"
Vương Hiền ngầm khoát tay áo, Nhàl^ằn cùng Linh Tiêu liền giám thị khăp trong phòng ngoài phòng, để tránh có người nghe trộm.