Chương 156. Quan quan thư cưu (2)
"Cha nói, nhà họ Trịnh sáp bị tiêu diệt rồi, báo ta mau chóng bán vườn trà, mang theo người tfong uhà rãi khótiPhô Giang tránh nạn."
Sắc mặt con trai Trịnh Mại ưẩug bệch aói:
“Ta hỏi cha ta xảy ra chuyện gì. óng ấy lại một chữ không nói, chi co ro nằm trên giường, trên người đắp những hai cái mện, hàm răng còn va cầm cập. Ta hỏi cha làm sao vậy, cha bảo cha muôn báo quan, chi có như vậy cá nhà mới có thề báo toàn. Tiêp theo lại lác đầu nói không được, hơn vạn tính mạng đó ... Cha ta giông như bị bệnh thần kinh, luôn lặp lại những lời này, sau đó Nguyên Đán trời còn chưa sáng tó, nói là đi vườn trà đốt phấo. Ai ngờ rót cuộc không cỏ trờ về." "Những lời này, ngươi có từng nói với người khác chưa?"
vương Hiền trí nhớ rát tốt, biết trong hồ sơ không có đoạn ghi chép này.
"Chưa có.”
Con trai Trịnh Mại lắc đầu nói.
"Những lời này không có cách nào nói với người khấc được, bàng không người ta còn tường răng ta cũng đĩèrt Tồi, nhà họ Trịnh là Giang Nam đệ nhất gia Thấi tổ sắc phong, lại không có mưu phàn, làm sao lại bị diệt tộc được?"
Con trai Trịnh Mại nói:
"Dù sao đại nhân là muốn kết thúc vụ án, ta nếu không nói sẽ không còn cơ hội, dứt khoát phun ra hết cho nhanh."
"Được rồi.”
vương Hiền gật đầu nói:
"Phụ thân ngươi sau khi mất tích, tang sự là ai làm?"
.1 . .. ...
"Đương nhiên là người trong tộc."
Con trai Trinh Mại nói:
..
"Chúng ta mặc dù là nhánh bên, nhưng hôn tang cưới gà, đều là do người trong tộc phái người đến giúp đở."
"Di vật cùa phụ thân ngươi, cùng do bọn họ giúp đờ thu dọn?"
"Cái này không cỏ èhú ý, chắc là vậy."
Con trai Trịnh Mại không khăng đinh nối:
"Có điều lúc giao cho ta, quả thật không thiếu cái nào cả." vương Hiên gật đầu nói:
"Ngươi có thề đi làm thủ tục rồi." "Đại lão gia."
Con trai Trịnh Mại đứng lên, hai chân lại vẫn không nhúc nhích nói: "Ngài nói phụ thân ta, có khả năng bị hại hay không?"
"Đương nhiên là có khá năng đó, có điều ngươi đã có thác mác này, tại sao không sớm nhấc tới?"
Vương Hiền sắc mặt như cũ nôi
"Thúc thúc trường bôi ttong tộc, đều nói không thể nào."
Con trai Trịnh Mại nói: "Bọn họ nói nếu như bị người hại, trong vườn trà cỏ thể khổng nhìn hấy chút dấu vết giằng co nào sao?"
"Không nhất định phải đánh nhau trong vườn trà, hai giã thiết này chồng cỏ liên hệ nhất định."
vương Hiền đem công văn thu hồi nói:
"Nếu ngươi muốn tiếp tục truy xét, quan phủ vẫn như trước hết lòng lết sức mà làm."
Con trai Trịnh Mại suy nghĩ hồi lâu, môi dưới sẮp bị cắn nát, mới :hán nản nói: "Thôi vậy, không tra nữa, làm theo như lời của thúc thúc bướng bối vương Hiền đem công văn lại chuyển cho hán nói:
Người đến cuối cùng, là người thân của Ngũ Thiệu Nguyên kia, Igoại trừ mẹ già cùa hắn, còn có một thiếu phụ nhâ nhặn một thân lụa rẳng, trên mặt ai oán. Trịnh Diên cũng đi theo nữ nhân này đến, nhung Ịuan phù có quy cù cùa quan phù, chỉ đè cho những người cỏ liên quan ti vào, hản đành phải chờ ờ bên ngoài.
Bởi vì là gặp mặt nói chuyện time người một, Vương Hiền trước tiên ĩặp mẹ của Ngủ Thiệu Nguyên.'Nhắc tới người con mất tích, lào nhàn ĩia liền nước mẳt tuôn rơi; 'Vương Hiền hòi bà có mong muốn kết án
ĐẠI QUAN NHÂN
: giá: Tam Giới Đợi Sư
I lời.
lay không, bà nước mắt <
"Lâo nhân gia, bà chưa nghỉ xong thi sao lại đến đây?"
Đốiýọí người già đáng thương thế này, Vương Hiền từ trước đén nay ■ất có kiến nhẫn.
"Lão thân nghĩ kỹ rồi."
Lão phu nhân rơi lệ đầy mặt nói:
"Nhưng mà có người nào đó uy hiếp bà?"
vương Hiền nhạy câm nói:
''Không cần phải bãn khoăn, nói ra bổn quan làm chủ cho bà.”
"Không có ai uy hiếp ta cà, chi Jà đà đồng ý thông gia rồi... ” "Con ta ờ rề nhà họ Trịnh, sắng chết đều thuộc về sáp xếp của người ta, lĩo thân cũng chi có thế vâng theo.”
Bà lào rơi lệ nói:
Nói xong ôm ngực thảm thiết nói:
"Đứa con ngốc, sao nguơi phải ở rể nhà họ Trịnh gia cái gi cơ chứ? Hôm naỵ ngay cả sống chết đều là người ta định đoạt... Mẹ ngươi không muốn đồng ỷ cũng không được."
"Lệnh lang tại sao phài ở rề?"
vuông Hiền thấy bà lão lời nói cử chi, không giống như là xuất thăn nhà nghèo khổ.
"Còn không phải oan nghiệt sao.”
"Năm đó thanh minh, con ta gặp được đại tiểu thư nhà họ Trịnh ra ngoài đạp thanh, cũng không biết bị trúng tà gì, đến mức không ta không uống. Ta đành phải bất chấp khó khăn tới cừa cầu hôn, cũng may nữ nhân nhà họ Trịnh người ta kén rể, một không xem tướng mạo, hai không xem tiền tài quyên thế, chi xem người này như thế nào. Chi là may năm nay tà tính, chỉ cho phép ở rể, nếu không không bàn nừa."
"Chồng ta đà chết sớm, chỉ có một đứa con trai này, tất nhiên không chịu đề nó ớ rể, nhưng nhin nó ngày ngày cơm nước không vô, càng ngày càng gầy ốm. Ta sợ nó có chuyện không may, đành phải đồng ý."
Bà lão liên miên cằn nhăn nói tiếp:
"Con của bà trước kia làm gì?”
vương Hiền không thề không cát ngang hồi ức của bà lão.
không thi đặu..
Bà lão thờ dài.
"Nhà bà chủ yếu dựa vào cái gi cung cấp cho hắn đọc sách?"
vương Hiền lại hỏi. Hắn sở dĩ có câú hói này, là vi đọc sách là nghề nghiệp tiêu tiền, cô nhỉ quả phụ bỉnh thường không thể nào làm nổi.
"Tiên phu lưu lại ba mươi mầu đất càn, vốn cũng đủ cho mầu tử ta sống bàng tiền thuê đất, nhưng đọc sách tuyệt đối là không thể."
Nhắc đến chuyện cù rực rờ cũa con trai, bà lào nét mặt rạng ngời nói: "về sau nó đem mười mấy mầu ruộng bân đi hết, ta lúc ấy thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với nó. Nào ngờ con ta dựa vào chút tiền vốn đó bắt đầu ròi buôn bán, càng làm càng lớn...”
"Trên đường trước nha môn có máy cái cửa hiệu mặt tiền cùa nhà ta, tiền thuê ngoại trừ sinh hoạt, miễn cưdng còn có thể cung cấp cho con "Phụ thân cùa Thiệu Nguyên trước kia làm gì?" vương Hiền khè gật đầu, lại hòi.
"Tiên phu trước kia là Lương trưởng cùa bồn huyện."
Bàlỉonóĩ:
..
---- ... -r____e — nhà họ Trịnh. Sí
mẫu đất càn cho nhà họ Trịnh sống qua ngày..."
"Trước kia còn có ngọn vương Hiền vuốt cà.
Đợi lão nhân gia lui: chằn thành hành lê với X
"Lâo phu nhân vấ
để tang kia liền bước vào, thấy lại chợt ngẩn người.